47
Lớp học.
Khả Hân mắt sắc tựa dao găm, bình thường đã lạnh lùng khó gần hiện tại còn đang sợ hơn. Hân nhìn chằm chằm vào con người đang run cầm cập núp sau Lam Linh.
Ninh Ngọc Lam Linh gượng cười, cô quay lại vỗ vai Hà Trang an ủi.
“Không sao đâu, mày về chỗ trước đi!”
Triệu Hà Trang gật đầu, nới lỏng ngón tay đang bán víu lấy áo của Lam Linh, dè trừng quan sát Khả Hân rồi mới dám về chỗ.
Lam Linh cười tít mắt, chạy lại ôm lấy cánh tay của Khả Hân.
“Đừng đối xử xa lạ với cậu ấy vậy mà!”
Khả Hân khẽ nheo cặp mắt, nhún vai.
“Trước giờ vốn đâu có thân.”
Lam Linh khẽ bĩu môi, kể đủ thứ tốt về Hà Trang cho Khả Hân nghe. Mong rằng cô sẽ nghĩ tốt cho Hà Trang một chút.
Ngược lại Khả Hân chẳng quan tâm, thùi cho cô bịch bánh mới mua để khỏi phải nghe mấy thứ chỉ có đồ ngốc như Lam Linh mới tin.
“Ăn xong thì chuẩn bị bài! Vào tiết rồi!”
Nhìn cô vừa ăn vừa vẫy vẫy tay qua dãy bên kia chào Hà Trang mà Khả Hân không khỏi gai mắt.
Mặt Hân tối sầm, cả người toát ra sự bức bối khó chịu. Cô nghiến răng ken két lẩm bẩm trong miệng chửi Lam Linh.
“Đồ ngốc, chắc mất não rồi!”
Tên Doãn Vũ Hoàng kia nói không sai. Ninh Ngọc Lam Linh này là đồ ngốc. À không… chậm phát triển thần kinh não thì đúng hơn. Hệt như đứa trẻ lên ba vậy, nói gì cũng tin.
Trong suốt tiết văn, Lam Linh không dám ngủ vì sợ lại bị giáo viên gọi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cang-lon-cang-luu-manh/484505/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.