Hồi chuông điện thoại vừa kết thúc Lam Linh muốn gọi Khả Hân đi cùng nhưng Hân ngủ mất rồi nên cô đành cầm điện thoại một mình chạy lên phòng Vũ Hoàng.
Do đã đến giờ ngủ nên quần áo cô mặc có chút mong manh. Một mình chạy ngoài hành lang khác sạn có chút sợ hãi. Khả năng nhớ đường của cô không tốt lắm nên phải vừa đi vừa nhìn số phòng trên cánh cửa. Mãi mười lăm phút sau mới đến phòng anh.
Khuya rồi nên cô không gọi chỉ đứng ngoài gõ cửa.
Anh bên trong vốn đã biết sẵn là cô, Vũ Hoàng cố tình vò đầu rối lên một chút tháo vài cúc áo cho hở ngực rồi làm điệu bộ say xỉn đến mở cửa.
Cánh cửa mở ra, trước mặt anh là cô bé nhỏ nhắn hai má đỏ lên vì mệt. Cô vịn tay vào cánh cửa rồi liên tục thở. Vũ Hoàng nhìn tấm thân lúc ẩn lúc hiện kia không nhịn được mà nghẹn ngào nuốt nước bọt.
Con bé ngốc nghếch này nữa, chạy ra ngoài mà không biết mặc thêm cái áo khoác vào à? Lỡ để người khác nhìn thấy thì làm sao.
Vũ Hoàng tức giận vô cớ, đột ngột bế cô vào phòng rồi ném thẳng xuống giường bản thân cũng nhanh chóng nằm bao lấy người cô.
Lam Linh vốn chỉ định đến xem tình hình của anh một chút rồi sẽ về luôn, giờ bị đè thế này thì đừng hòng Hoàng chịu thả cho về.
“Ân..! Bỏ tao ra. Không phải mày nói mày say rồi à, sao vẫn còn khỏe thế này?”
Lam Linh như muốn hét lên, người anh nặng quá còn thoang thoáng mùi men rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cang-lon-cang-luu-manh/484492/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.