14
Lịch học đã được ổn định lại. Sau vụ việc không may đấy anh cũng bắt đầu quản chặt sự an toàn của Lam Linh hơn.
Trong lúc cô ngủ thì anh tranh thủ nấu đồ ăn, ăn xong hai đứa sẽ đi học. Nhưng khi gọi cô dậy, hai người đã gặp một số sự việc ngoài ý muốn. Vũ Hoàng chần trừ một lúc mới dám lay cô dậy. Giọng nói thì thào khe khẽ.
“Lam Linh, dậy đi!”
Không biết có phải do tối quá ngủ sớm hay không nhưng hôm nay cô dậy rất dễ. Mới gọi hai câu thôi đôi mắt kia đã hé mở lí nhí. Lam Linh vặn mình vươn vai.
Vũ Hoàng nhìn cô lo lắng hỏi: “Có thấy người khó chịu ở đâu không?”
“Bên dưới, bên dưới bị chảy máu rồi!”
Lam Linh lúc này mới cảm nhận được dòng nước ấm nóng. Cô giật mình kéo chăn ra nhìn, ngay chỗ cô nằm tấm ga giường trắng tinh bị nhuộm màu đỏ thẫm. Cơ thể Lam Linh cứng đờ ngay tức khắc, cô vội vàng rụt cổ vào trong chăn.
“Mày đi ra ngoài đi!”
“Không được, mày có bị đau ở chỗ nào không!”
Đối mặt với nổi lo kia, Lam Linh xấu hổ quát lên.
“Tao không sao cả, mày ra ngoài đi!”
Vũ Hoàng đành mang cặp mắt đầy lo lắng rời đi. Thế nhưng anh vẫn thấp thỏm không yên tâm liền lấy điện thoại ra gọi cho mẹ.
“Mẹ ơi, Lam Linh bị sao rồi. Vừa ngủ dậy con liền thấy chỗ em ấy nằm có rất nhiều máu!”
Đầu giây bên kia bỗng chốc im lặng rồi phả lại tiếng cười của mẹ anh. Vũ Hoàng chau mày khó chịu. Cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-cang-lon-cang-luu-manh/484472/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.