Lạc Hi vui vẻ xách cặp đến trường, vừa vào trường, tâm trạng hớn hở chỉ trong một giây liền trở nên vô cùng tồi tệ. 
Nó đặt chân vào cổng, lập tức mọi ánh nhìn của mọi người đều dồn vàonó, mày đẹp nhăn lại khó hiểu. Nó đến lớp đã thấy cả bọn chờ sẵn, mặt ai cũng căng như dây đàn, nó tò mò bước tới, vừa muốn mở miệng hỏi đã reng chuông, nó đành phải im lặng chờ đến hết tiết. 
Ra chơi, nó vội vàng hỏi tụi nó: 
– Ê. Sao nay căng vậy? 
– Mày đó! – Ly Hân cốc đầu nó rồi phẫn nộ khoanh tay lại. 
– Uii.. Hả?! Cái gì cơ? – Nó xoa đầu tỏ vẻ không hiểu. 
– Nãy vào trường thấy gì lạ không? – Mẫn Di hỏi, giọng lạnh nhạt khác hẳn mọi ngày. 
– Thấy, tao bị nhìn như thú lạ. 
– Biết tại sao không? – Từ Mã nhàn nhạt lên tiếng. 
– Tao đang muốn hỏi nè. – Nó ngồi xuống bàn. 
– Mày tự mình làm cái gì không biết sao? – Trịnh Cần nói giọng đầy trách móc, có một chút xỉa xói. 
– Trịnh Cẩn. – Hắn nhấn mạnh. – Đừng dùng giọng điệu đó. 
– Mày lúc này còn binh nó? – Từ Mã hắng giọng. 
– Lỗi đâu phải ở nó, tụi mày đổ hết lên đầu nó là sao? Nó cũng là người bị hại mà. – Hắn cãi. 
– Ừ nó là người bị hại vậy mày thì sao? – Trịnh Cẩn bắt đầu lớn giọng. 
– Đủ rồi. – Triết Nhã đập bàn. – Còn cãi? Bây giờ cãi nhau quan trọng sao? Làm rõ việc này đi. 
– Tụi mày đang nói cái gì? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-17-nam-gio-yeu-duoc-chua/63539/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.