Thi học kì còn hai tuần nữa là đến, lúc này nó mới bắt đầu vùi đầu vào ôn bài, đương nhiên, có người sẽ mượn cớ học chung rồi. 
Triều Khắc Hàn ngày ngày qua nhà nó học chung, sẵn tiện lại ăn chực, thiếu điều muốn ngủ lại luôn. 
Lạc Hi lúc đầu đuổi hắn như đuổi tà, sau vài ngày thì quen dần trái lại hắn mà không tới thì không học được. 
– Ê lát về ghé nhà mày học luôn nhá? – Mẫn Di chồm qua bàn nó. 
– Hả? – Nó nhìn nhìn hỏi lại. 
– Lát hết giờ qua nhà mày học nhóm. – Di lặp lại. 
– Chiều nay á? 
– Ừ. – Mẫn Di gật đầu lia lịa. 
– Cũng được, dù sao tao với Khắc Hàn cũng học chung. 
– Ừ vậy học xong kiếm gì ăn rồi qua luôn. – Nói xong Di quay lên. 
– Dạo không đuổi tao nữa à? – Hắn nói bân quơ. 
– Mày mặt dày quá mà, đuổi không đi. – Nó liếc hắn. 
– Hehe. – Hắn nhéo má nó. 
Nó lườm hắn giơ tay hâm đánh, rồi lại đem sự chú ý về bài học trên bảng. 
Ra về, lúc vừa đi tới cổng cả bọn đã thấy Đặng Dĩ Hằng đứng đó, bộdáng như đang đợi người. Nó nhìn thoáng qua, hơi nhăn mày không biết anh ta đứng đó làm gì rồi cũng thôi không quan tâm nữa. 
Tụi nó đi qua anh, một mực tiến về trước nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái. 
– Lạc Hi. – Dĩ Hằng gọi ngược nó lại 
Nó nghe người gọi mình, bước chân dừng lại, nhưng không có ý định quay đầu nhìn. 
– Chúng ta đi ăn cơm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-than-17-nam-gio-yeu-duoc-chua/63536/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.