Chương trước
Chương sau
***

Hồ Trụ tỉnh lại đã là sáng hôm sau.

Ngoài cửa tiếng kêu của lũ zombie đều đã im bặt, cũng may Nguyễn Mục tìm được căn phòng này là phòng năm sao chống trộm, móng vuốt cào bên ngoài nửa ngày cũng chỉ tạo thành những vết xước.

Hồ Trụ tỉnh vì bị lạnh, không phải là bởi vì thời tiết lạnh, mà là bởi vì bên người có thứ gì đó đang không ngừng phát ra hơi lạnh.

Dẫn đến hắn mơ thấy toàn là tảng băng trôi, mà hắn toàn thân trần truồng đáng thương nằm trong núi băng run lẩy bẩy. Ác mộng kéo dài không biết bao lâu, thẳng đến khi trên mặt truyền đến xúc cảm ướt át, làm hắn giật mình một cái vì buốt giá. Sau khi khó khăn mở to mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt lạnh lùng như một vị thần kia.

Bất kể là ai khi ngủ biểu cảm gương mặt đều sẽ hoà hoãn xuống, Hồ Trụ rất hiếm khi thấy bộ mặt của người này buông lỏng như thế, nhịn không được quan sát một hồi.

Kỳ lạ......

Tại sao mình bị zombie cắn mà còn chưa chết......

Rõ ràng là...... Hắn gãi gãi đầu, tự sờ lên cổ mình, một vết tích bị cắn cũng không có, chỉ có vết mồ hôi nhớp nháp.

Người nào đó không khỏi suy nghĩ linh tinh: Chẳng lẽ làm tình cùng đại lão lại có tác dụng thần kì như vậy sao?

Trời ạ...... Đại lão cũng quá mức trâu bò rồi đi.

"Ưm......" Đại lão dường như vẫn còn đang ngủ, nhưng trong giấc mộng lại bồn chồn không yên, thân thể lạnh lẽo cọ lên hắn.

Nhưng mà xúc cảm có chút kỳ quái, không giống làn da ấm áp trơn nhẵn, ngược lại buốt lạnh, còn hơi cứng rắn.

Hồ Trụ bị y đông lạnh một đêm, không hiểu chuyện này là ra làm sao, rõ ràng trước kia lúc ngủ với người này cũng không có lạnh như thế mà.

Hắn bị người kia ôm vào trong ngực, hai tay trói buộc lồng ngực hắn, gần như vùi mình trong khối thịt tuyết trắng kia, Hồ Trụ vùng vẫy mấy lần, tay vô thức chống lên cơ bụng người kia.

Xương hông cứng ngắc ép vào bụng dưới của hắn, nhưng cơ bụng lại đàn hồi không ngờ.

Sờ thật thích.

Hồ Trụ yên lặng thôi không giãy dụa.

Hắn cũng đã bị tên này sờ không biết bao nhiêu lần rồi, sờ lại y...... chắc không quá đáng đâu nhỉ.

Hắn ngấm ngầm đâm xuống phần bụng người ta sờ soạng, lại sờ không thấy thứ khiến cho mình hiếu kì.

Hồ Trụ đang định đo xem vật kia của Nguyễn Mục lúc ngủ say kích thước lớn bao nhiêu, kết quả đưa tay sờ xuống, thì thấy phẳng lì một mảng, đầu óc triệt để chết máy.

Cái quái gì......

Vật kia của đại lão là giả?

Chỗ chạm vào xúc cảm mát lạnh, còn bóng loáng, nhưng không có cảm giác giống làn da cho lắm, càng giống đồ vật được làm bằng một loại da nào đó hơn.

Hồ Trụ hơi nghi hoặc, cúi đầu nhìn xuống, tay lặng lẽ vén lên một góc chăn.

"Địt mẹ...... Vãi lòn!! A a a a ————"

Một cái đuôi rắn màu trắng cuốn quanh eo hắn, dày chừng nửa mét, vốn chỉ cuốn hờ, nhưng tựa hồ là bị tiếng kêu của hắn làm cho kinh sợ, bỗng nhiên siết chặt lại.

"Á —— Khụ khụ ——" Hồ Trụ sợ hãi kêu gào không ngớt, lại bị đuôi con rắn khổng lồ gắt gao cuốn chặt, làm hắn ho dữ dội.

Bụng bị ghìm chặt, chất lỏng chứa trong bụng phun ra tung toé, chảy dọc theo phần dưới cơ thể của hắn. Hồ Trụ gian nan nhích đến vỗ mạnh lên mặt Nguyễn Mục, cố gắng làm y mau chóng tỉnh lại: "Ca...... Ca!! Trên giường! Trên giường có rắn!!"

Làn da trắng trẻo mát lạnh bất ngờ bị hắn vả để lại dấu tay đỏ rực, người vốn dĩ còn có chút không tỉnh táo bỗng mở choàng mắt, con ngươi vậy mà co lại thành một sợi mảnh.

Hồ Trụ hít vào một ngụm khí lạnh, ngơ ngác nhìn y, quên cả hét lên.

Cặp mắt xám dài nhỏ như mèo đồng, khi mở mắt ra cứ như vậy lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hắn, tựa như một loại dã thú khổng lồ nào đó.

Trời ơi, hắn ước hiện tại hắn chỉ đang nằm mơ......

Cũng may sau khi nhận rõ người trước mắt là ai, hai con ngươi rắn liền chậm rãi khôi phục thành mắt người, Nguyễn Mục từ trong chăn duỗi tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gáy Hồ Trụ.

"Của em..."

"Cái gì...... Cái cái gì của cậu?" Hồ Trụ nói chuyện đều đã không còn lưu loát, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt.

"Cái đuôi, của em." Tựa hồ lo lắng Hồ Trụ sẽ sợ y, y chậm rãi thả cái đuôi ra, từ trên giường nửa đứng dậy, từ phần bụng trở xuống bảo phủ bởi một lớp vảy trắng, mà thứ phình to ở giữa, cũng bị giấu dưới một đống vảy trắng như tuyết, một ít dịch nhầy trong suốt từ từ rỉ ra từ bên trong khe hở.

Hồ Trụ không đặc biệt sợ rắn, chỉ là người bình thường nhìn thấy đuôi rắn quấn ở trên người mình có ai mà không hốt hoảng.

Sau khi biết là đuôi của Nguyễn Mục, Hồ Trụ cũng không thả lỏng hơn chút nào, hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt: "Ca...... Tôi...... Đang nằm mơ hả?"

Không thấy cảm súc sợ hãi từ trong mắt hắn, Nguyễn Mục thoáng nhẹ nhõm, cái đuôi theo tâm tình vui vẻ của chủ nhân chậm rãi dán vào đùi Hồ Trụ, khiến hắn một trận phát run.

Cặp đùi núc ních thịt hơi khép lại, lộ ra một cái khe màu đen mịt, chóp đuôi rắn màu trắng cắm vào khe hở giữa hai đùi, triền miên mài cọ.

"Ưm......" Không biết là ma sát đến nơi nào mà kéo theo một trận ngứa ngáy.

Thanh âm của hắn như hơi nhũn ra, bị loại cảm giác băng giá buốt lạnh kích thích, sống lưng trẻ dại, ý đồ tóm lấy cái đuôi không an phận này, lại ngoài ý muốn phát hiện ra đuôi rắn màu trắng thế mà cùng một cái đuôi dài màu nhung đen kéo ra từ phía sau người hắn quấn quýt lấy nhau.

Hai cái đuôi thân mật cọ xát nhau, quấn quanh nhau theo kiểu một sợi dây gai trắng đen xen kẽ.

Nhìn tay mình đột nhiên mọc ra đầy lông, bàn tay đầy thịt biến thành tay đệm thịt chân chó, hắn cong lòng bàn tay lại, đầu óc choáng váng trong giây lát, cảnh tượng hương diễm kích tình tối hôm qua bắt đầu hiện lên trong đầu.

Hắn thực sự không muốn hồi tưởng lại chỉ tiết trong đó, cái đuôi khổng lồ kia đã sượt qua, cuốn lấy eo và bụng hắn, chóp đuôi dâm tà cắm vào giữa bắp đùi của hắn, thăm dò chống đỡ, day lộng hai cánh hoa, khi vừa nghe thấy Hồ Trụ rên rỉ kháng cự, chóp đuôi dài nhỏ bỗng nhiên vọt vào.

"A!! Đừng...... Đừng như vậy......" Hồ Trụ kinh hô một tiếng, kẹp chặt đùi, dùng hai tay chó ngăn cản chóp đuôi tiến vào, đáng tiếc đuôi rắn của đối phương thực sự trơn nhẵn, hắn bắt lại không được, ngược lại càng giống như đưa cái đuôi của đối phương vào sâu thêm.

Chiếc chăn bị đuôi rắn thật dài cuộn tròn xốc lên, cảnh tượng nơi nửa thân dưới lập tức đập vào mắt, chóp đuôi đã xâm nhập lỗ lồn, tiến quân thần tốc, chỉ trong chốc lát đã cắm vào hơn phân nửa đầu nhọn của đuôi, càng đi vào sâu chiếc đuôi càng trở nên to hơn, nong rộng cửa lồn, nở rộ ra sắc đỏ tươi tắn.

Hồ Trụ bị kích thích đùi phát run, bên trong căng chặt, rõ ràng là rất kháng cự hô hào không muốn, nhưng cái đuôi màu đen lại hưng phấn quấn chặt đuôi rắn thô to, chóp đuôi còn đang không ngừng cọ vuốt thân rắn.

Nói một đằng làm một nẻo.

"Ư...... Ư......" Đầu lưỡi trượt vào cái miệng đang nói, chặn đứng những lời mắng chửi thô tục sắp thốt ra.

Đầu lưỡi cũng lạnh buốt, lấp đầy cái miệng nóng hổi của hắn, triền miên hút mút mơn trớn, Hồ Trụ toàn thân đều mềm nhũn ra, đùi chậm rãi buông lỏng, cái đuôi kia càng tiến vào dễ dàng hơn, chọc vào điểm G của hắn đâm tới đâm lui, hắn hờn dỗi rên rỉ, tất cả đều là những tiếng rên mềm rục.

Đuôi tóc ẩm ướt dính dấp bên tai, lỗ tai màu đen rũ xuống một bên, vừa đáng yêu vừa dâm đãng.

Nguyễn Mục rũ mắt, khẽ cắn đầu lưỡi mềm mại kia, ở nơi Hồ Trụ không thấy được, dưới hạ thân của y có hai thứ nhô đầu ra.

Trên hai vật kia dính đầy dâm dịch, y chậm rãi rút đuôi nhọn của mình từ bên trong lỗ dâm của Hồ Trụ ra.

Thân rắn từ từ ép xuống, hai cái dương vật nhắm thẳng vào hai cái lỗ đang không ngừng cọ rút của Hồ Trụ, trên đỉnh tràn ra một ít chất nhầy trong suốt.

Hồ Trụ còn không biết sắp xảy ra chuyện gì, hắn đang ở trên ranh giới của cao trào, thế mà vật kia lại rời đi, hắn bất mãn tiến lại gần hôn lên mặt Nguyễn Mục: "Sao lại ra ngoài, mau địt vào đi......"

"Ừm."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.