Chương trước
Chương sau
***

Một thân da thịt trắng lạnh như trăng trần trụi bên ngoài tấm chăn mềm mại, cơ bắp hơi mỏng không hề thô to, khoảnh khắc y cúi người xuống, tựa như trăng tròn rơi vào trong nước, u tịch và yên tĩnh.

Cái bóng dưới sống mũi che đi cánh môi nhợt nhạt của y, bàn tay lạnh buốt chôn dưới lớp chăn mỏng, nhịp nhàng lên xuống, có chút ái muội mơ hồ. [1]

Thân thể Hồ Trụ so với tay y còn lạnh hơn, nếu không phải trái tim đang đập từng nhịp yếu ớt kia thời khắc nhắc nhở Nguyễn Mục rằng cô dâu của y, người y muốn nắm tay cả đời vẫn còn sống, e rằng y đã sớm mất khống chế.

Gian phòng trước đó đã được y dùng một thành sắt chặn lại, những con zombie có cái mũi nhạy bén kia vẫn lảng vảng ngoài cửa, phát ra tiếng gào rú, giống như một đống thịt thối, chậm chạp và trì độn cào vào cánh cửa sắt, phát ra tiếng vang chói tai.

Rõ ràng hãm sâu vào khốn cảnh như vậy, nhưng tâm tình của y lại chậm rãi lắng xuống.

Điều y muốn cũng không nhiều.

Y chỉ là muốn cùng người của y bằng phương thức thân mật nhất đi vào cõi vĩnh hằng.

May là sẽ không có người nào làm phiền y.

Hồ Trụ sắc mặt cứng đờ, suy sụp nhìn đối phương ép hai chân của mình sang hai bên, tạo thành hình chữ "M", hắn nằm dưới thân Nguyễn Mục bằng một loại tư thế vừa xấu hổ lại sắc tình.

Hắn không hiểu tại sao bây giờ hắn vẫn còn tỉnh táo, ngoài việc không thể cử động, ý thức của hắn thế mà rõ ràng đến không ngờ, mà cơn đau dữ dội trước đó dường như cũng đã giảm bớt rất nhiều.

Hắn còn nhớ rõ ràng ở kiếp trước những người bị zombie cắn sẽ nhanh chóng bị lây nhiễm, không quá một tiếng đồng hồ sẽ hoàn toàn mất đi hô hấp, biến thành một bộ cái xác không hồn.

Tại sao hắn hiện tại lại không có chuyện gì?

Chẳng lẽ là do con zombie cắn hắn quá gà?

Không cho hắn suy nghĩ lung tung, thứ khổng lồ nóng bỏng đã dán chặt vào vùng kín lạnh lẽo của hắn.

Nơi đó của Hồ Trụ bị bỏng, đột nhiên co giật, giống như đóa hoa tràn ra tầng tầng lớp lớp thịt đỏ non mịn nổi lên những tia máu đỏ, đã quen bị người ta dùng vật kia mài cọ, hiện tại đã sớm biết điều mà rỉ nước.

Chuỗi chuỗi những "viên ngọc trai" đó dính lên dương vật, nương theo đối phương rời đi mà kéo ra một sợi tơ bạc dài, sền sệt câu đối phương tiến vào trạng thái. [3]

Nguyễn Mục thở dốc rất mạnh, như thể dán vào bên tai, khiến Hồ Trụ rùng cả mình.

Hắn đột nhiên nhớ tới một vài cảnh tượng ở đời trước.

Cũng trong một gian phòng nhỏ tăm tối, người kia đè lên người mình, hơi thở nặng nề tràn ngập khắp căn phòng.

Căn phòng quá tối, Hồ Trụ không nhìn rõ bất cứ thứ gì, hắn lúc đầu vốn còn cố gắng mắng chửi tên đàn ông đặt mình dưới thân không ngừng xâm phạm kia, thẳng đến khi bị đối phương vả cho hai cái bạt tai, hắn khóc đến rối tinh rối mù, cầu xin y làm nhẹ, nhưng vẫn bị hiếp đến tận xương.

Đến cuối cùng mất hết ý thức, máu tươi, nước mắt, nước mũi trôi đầy đất, còn bị người ta đè xuống đất xâm phạm dã man.

Thanh âm này...... Hắn sẽ không nhận lầm.

...... Đệt......

Kiếp trước người cưỡng gian mình thế mà lại chính là đại lão?!

CPU của Hồ Trụ nóng sắp nổ rồi, ĐCM ngày đó không phải đại lão đang trải qua một đêm xuân với con đĩ kia sao?! [2]

"Hơ...... ơ......"

Không đợi hắn nghĩ cho rõ ràng, đối phương đã nhắm ngay chỗ kín của hắn một phát đâm thẳng vào.

Hồ Trụ rít lên nửa hơi, vật kia vừa mới vào đã tiến quân thần tốc, men theo vách trong ẩm ướt mềm mại chui vào giống như dâm xà, bởi vì nhấp không đủ trơn tru, y cắn vành tai Hồ Trụ một cái, thấp giọng nói: "Thả lỏng."

Hồ Trụ lúc này trong phổi như bị nhồi một đám lửa, nóng rát khó chịu, sao có thể chịu nghe lời y, trong lòng thật sự là vừa tức vừa ủy khuất, đáng tiếc không nói được thành lời, chỉ có thể dùng ánh mắt trừng chết Nguyễn Mục.

Nguyễn Mục luôn luôn có thể nhanh chóng phát giác ra được những cảm xúc nhỏ nhặt của hắn, biết Hồ Trụ giận dỗi, y sửng sốt một chút, sau đó tạm dừng động tác, hôn lên mắt của hắn: "Còn có ý thức sao?"

Hồ Trụ không nói được, trong mắt ánh lên chút ẩm ướt, lại bị đối phương nhẹ nhàng liếm đi.

"Bên trong anh lạnh quá, nhưng mà...... Thật chặt." Nguyễn Mục ghé vào bên tai hắn nghiêm túc nói.

Đệt mẹ nó, trên đời này người dám làm tình với zombie, cũng chỉ có một mình Nguyễn Mục cậu thôi.

Hồ Trụ ngón tay thoáng co quắp, bởi vì tốc độ và động tác của người kia đột nhiên tăng lên, con ngươi của hắn hiếm hoi chớp một cái rất nhỏ.

Lại là một trận sóng lớn cuồn cuộn, thứ khổng lồ có dạng xòe ô kia hung hăng gõ vào cánh cửa phòng đóng chặt, va chạm liên tục không chút nào nhụt chí, Hồ Trụ phát ra tiếng "hư hư" khó nghe, con mắt tràn đầy hơi nước, vật kia từ lâu đã quen thuộc tiến vào thân thể của hắn, lúc này một mực ma sát qua những nơi mẫn cảm, sướng đến đại não tê dại.

Hắn bị đâm đến nỗi thịt đùi rung rinh, ngón chân căng chặt, thân thể đã cóng đến cứng đờ, nhưng bên trong lại bị một cái chày lửa vừa nóng vừa to giã rất mạnh và tàn nhẫn, nhiệt độ này khiến hắn nóng muốn khóc, phần bụng giống như bốc cháy, nước mắt càng không ngừng rơi xuống.

Nếu hắn có thể phát ra âm thanh, chỉ sợ cả căn phòng đều là tiếng kêu khóc thê thảm của hắn.

Môi lồn bị mài đến tím đỏ, nhiệt độ từ nơi tư mật lan đến toàn thân, Hồ Trụ quả thực khó mà hình dung được loại cảm thụ giống như có người đang châm lửa trên người mình kia, ngọn lửa dần dần lan ra toàn thân, bỏng đến mức hắn muốn lăn lộn tại chỗ.

Bởi vì cơ thể không thể cử động, khuôn mặt hắn đã nghẹn đến méo mó, trán đổ đầy mồ hôi hột, nước bọt không cách nào khống chế trượt qua khoé miệng chảy xuống má, đôi mắt trắng dã. Bởi vì không chịu nổi khoái cảm này, Hồ Trụ chu chéo trong lòng, vô số lần mộng tưởng có thể cầu xin Nguyễn Mục nhẹ lại.

Thẳng đến lúc nước dưới thân bắn ra tung toé, Hồ Trụ tứ chi co rút, bị địt phun nước, đối phương chọc vào thịt mềm, không ngừng thúc về phía trước, cho đến khi rốt cục cũng dập ra một khe hở, giống như là chim mỏi về tổ, y nhét toàn bộ chiếc ô vào trong.

Cái khe nho nhỏ, bị y hoàn toàn chặn lại. (Cửa tử cung ấy)

Lực hút mạnh mẽ bên trong cùng vô số phần thịt mềm ép chặt khiến y xuất ra cỗ tinh dịch màu trắng đậm đặc đầu tiên.

Hồ Trụ rên ư ử vì bị bỏng, hắn không ý thức được âm thanh mình phát ra không khác chó con, ở nơi mái tóc màu đen không biết phồng lên cái gì, đen tuyền.

Nguyễn Mục híp mắt, thở gấp, hưởng thụ sự hầu hạ sướng tê xương từ bên trong hắn, bất động nán lại ở bên trong, chờ đợi để tiếp tục trận tiếp theo.

Nơi bị đụ tanh bành đã banh ra một cái lỗ nhỏ, từ bên trong phun ra chất lỏng màu trắng đục, đổ xuống còn cặc đã mềm xuống một nửa của người đàn ông.

Nguyễn Mục rũ mắt, nhìn chằm chằm Hồ Trụ, vốn là muốn hôn hắn, lại bị một đôi thú màu đen đột nhiên xuất hiện hấp dẫn sự chú ý.

Hồ Trụ đã bị y đụ cho mất hồn, nằm rên rỉ dưới thân y, đôi mắt ươn ướt ánh lên xuân sắc, tại thú màu đen mềm mại rủ xuống, ngoan ngoãn nằm hai bên.

Nguyễn Mục trầm mặc một lát, phát giác chân mình có chút ngứa, vô thức thoáng liếc nhìn.

Một cái đuôi dài lông xù màu đen vươn ra từ phía sau mông người này, dây dưa khẩn cầu cuốn lấy bắp chân của y.

Cái đuôi cực kỳ giống chủ nhân của nó, nằm dưới thân người đàn ông, rộng mở thân thể của mình, mong mỏi được đối phương yêu thương.

Theo lý thuyết, người bình thường thấy cảnh này hẳn là sẽ vô cùng sợ hãi.

Nhưng Nguyễn Mục sau khi thở dốc một cái, nơi đó hoàn toàn dựng đứng.

Y lại một lần nữa thẳng tiến vào nơi ẩm ướt mềm mại kia, nghe được tiếng rên rỉ kéo dài lại đáng thương của đối phương như ý nguyện.

Y muốn địt nát con chó cái dưới thân này.

_________

[1] Vì Nguyễn Mục đang cúi đầu, góc nhìn Hồ Trụ nhìn từ đỉnh đầu xuống, mũi đủ cao sẽ che khuất môi

[2] CPU: Bộ xử lý trung tâm, trong máy tính, hoạt động quá tải sẽ nóng, hỏng, ý là tâm trí, đầu óc đang bị đơ

[3] Không hiểu kéo đối phương tiến vào trạng thái là cái qq gì

_________Đang tận thế mà, bị zombie cắn mà, biến hoá ra cái gì kì vậy? Có phải xuyên nhầm sang thế giới nhân thú rồi ko ba? (ô_ô)

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.