***
Một thân da thịt trắng lạnh như trăng trần trụi bên ngoài tấm chăn mềm mại, cơ bắp hơi mỏng không hề thô to, khoảnh khắc y cúi người xuống, tựa như trăng tròn rơi vào trong nước, u tịch và yên tĩnh.
Cái bóng dưới sống mũi che đi cánh môi nhợt nhạt của y, bàn tay lạnh buốt chôn dưới lớp chăn mỏng, nhịp nhàng lên xuống, có chút ái muội mơ hồ. [1]
Thân thể Hồ Trụ so với tay y còn lạnh hơn, nếu không phải trái tim đang đập từng nhịp yếu ớt kia thời khắc nhắc nhở Nguyễn Mục rằng cô dâu của y, người y muốn nắm tay cả đời vẫn còn sống, e rằng y đã sớm mất khống chế.
Gian phòng trước đó đã được y dùng một thành sắt chặn lại, những con zombie có cái mũi nhạy bén kia vẫn lảng vảng ngoài cửa, phát ra tiếng gào rú, giống như một đống thịt thối, chậm chạp và trì độn cào vào cánh cửa sắt, phát ra tiếng vang chói tai.
Rõ ràng hãm sâu vào khốn cảnh như vậy, nhưng tâm tình của y lại chậm rãi lắng xuống.
Điều y muốn cũng không nhiều.
Y chỉ là muốn cùng người của y bằng phương thức thân mật nhất đi vào cõi vĩnh hằng.
May là sẽ không có người nào làm phiền y.
Hồ Trụ sắc mặt cứng đờ, suy sụp nhìn đối phương ép hai chân của mình sang hai bên, tạo thành hình chữ "M", hắn nằm dưới thân Nguyễn Mục bằng một loại tư thế vừa xấu hổ lại sắc tình.
Hắn không hiểu tại sao bây giờ hắn vẫn còn tỉnh táo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tay-vang-la-lao-cong/3563784/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.