Nghe được lời của Thiên Vũ, Hiểu My hốt hoảng nhìn xuống. Quả nhiên, đã không còn thấy ngọc bội phỉ thúy màu xanh biếc mà cô vẫn đeo bên người. Đây là quà tặng của Lữ Tuấn. Với cô cực kỳ quan trọng.
- Chết tiệt.
Hiểu My bật thốt một tiếng rồi lắc người biến mất. Đám người của Thiên Vũ cũng vội vã chạy theo. Trong lòng họ thầm hi vọng, bởi vì thời gian ngọc bội được đeo bên hông của mỗ nữ khá lâu nên lây nhiễm khí tức của chủ nhân. Cho nên việc tìm kiếm ắc hẳn không mấy khó khăn.
Có điều, sự thật không như tưởng tượng.
Cả bốn người, đều là nhất đẳng cao thủ của đại lục Huyền Thiên, lật tay, úp tay đều có thể dễ dàng hủy diệt cả Ngô quốc này. Vậy mà, tìm kiếm một chiếc ngọc bội suốt ba ngày vẫn không ra tung tích.
Hiểu My sốt ruột, hao tâm quá mức, hai mắt có tơ máu hằn lên. Thiên Vũ nhìn thấy thế, xót xa khuyên bảo.
- Thứ thuộc về muội thì sớm hay muộn cũng trở lại trên tay muội. Không cần phải cưỡng cầu. Tái ông mất ngựa, chưa hẳn đã là chuyện xấu a.
- Đúng vậy. Hiện giờ, mặc dù không tìm thấy ngọc bội, phi thường đáng tiếc. Nhưng muội cứ an tâm. Dù cho là Ngô Quốc hay Thương Lan đại lục. Chúng ta cũng sẽ lật tung lên tìm cho muội.
Hiểu My đang buồn bực, nghe hai mỹ nam động viên như vậy, trong lòng cũng nhẹ nhàng.
Sau đó, ngẫm nghĩ một hồi. Quyết định tạm thời buông bỏ. Vạn sự tùy duyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tay-vang-cua-nu-nhan-khiem-ton/3103587/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.