Đợi sau khi tất cả những người tầm bảo khác đều đã vào trong, lúc này, năm người Trường An mới cảnh giác tiến vô.
Lạc Vô Trần nhíu nhíu cặp mày, nặng nề lên tiếng:
- Những người tiến vào đây hôm nay, ít hơn rất nhiều so với khi tiến nhập bí cảnh Thiên Lan. Đây đúng là mồ chôn của nhân loại mà.
- Cho nên mới nói, nếu như không có đủ bản sự thì chớ có liều lĩnh, tham lam. Làm người, cần phải biết tự lượng sức mình a.
Lãnh Nguyệt cười khinh thường. Liên Vũ cùng Trường An thì chẳng nói gì. Hiện thực tàn khốc này càng thúc đẩy bọn họ cố gắng không ngừng tu luyện.
Đối diện với năm người Trường An lúc này là một lối đi đen kịt. Những người đi vào trong ấy đều khuất dáng. Ngay cả khí tức cũng không thể lọt ra ngoài. Người cùng đi bên cạnh cũng rất khó nhận ra.
- Lãnh đại ca, Lạc sư huynh. Đây là đan dược và dược liệu dùng để đối phó khi thu lấy U Linh Quả. Đệ gửi hai huynh một ít để phòng hờ. Dù thế nào, đây cũng là cố chấp của phụ thân đệ. Đệ rất mong có thể thực hiện thay người. Mong hai vị đại ca có thể tương trợ.
Trường An đắn đo một hồi, cuối cùng cũng quyết định hướng hai người Lãnh – Lạc cầu giúp đỡ. Cho dù Mẫu thân đã không còn trên nhân thế, nhưng U Linh Quả - hắn nhất định giúp phụ thân thu lấy. Hơn nữa, sau khi đi qua con đường như dẫn xuống âm phủ này, ai biết phía trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tay-vang-cua-nu-nhan-khiem-ton/3103372/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.