Nghe được câu hỏi của Lãnh Nguyệt, sau một lúc im lặng thật lâu, cuối cùng Liên Vũ cũng mở lời. Giọng nói rầu rầu đầy tâm sự.
- “Thế giới này quá rộng lớn. Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Dù ta có lợi hại tới đâu, nhưng mà thế sự vô thường. Giữa dòng đời thiên biến vạn hóa này, mạng sống của mỗi người lại tựa như một chiếc lá mỏng manh. Chỉ có không ngừng cố gắng vươn lên thì mới có thể bảo trụ vững vàng qua bão táp, mưa sa, đeo đuổi được ước mơ và hoàn thành được mục tiêu đã định”.
Lãnh Nguyệt nghe xong, vỗ vai của hắn, cười ha hả, nói:
- Ha ha. Đúng lắm. Nhưng mà nói luôn luôn dễ hơn làm. Ta hi vọng Liên thiếu gia sẽ luôn ghi nhớ lời nói hôm nay của mình. Tương lai phát triển thế nào? Tất cả chỉ phụ thuộc vào một ý niệm của bản thân. Chỉ có kẻ mạnh mới có quyền nắm giữ vận mệnh của mình. Ta… cũng vậy.
Đám người Trường An đang ngồi nướng thịt, nghe được cuộc trò chuyện của Lãnh Nguyệt và Liên Vũ thì khẽ gật đầu. Trong đầu bọn họ cũng nghĩ vậy. Chỉ có kẻ mạnh mới có quyền tự quyết định vận mệnh. Không ai muốn mình thành tốt thí, thành đá kê chân cho người khác giẫm đạp, bước lên…
Vũ Phiêu Phiêu lúc này đã khôi phục bộ dáng nhân loại như trước kia. Nàng ngồi xuống cạnh bên Trường An, mỉm cười cất tiếng:
- Đa tạ Trần công tử.
- Vũ cô nương muốn đa tạ tại hạ chuyện gì?
Biết được giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tay-vang-cua-nu-nhan-khiem-ton/3103371/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.