Chương trước
Chương sau
Khúc Văn đang thưởng thức bữa khuya phong phú, nghe tiếng nói đầy hưng phấn của cô nàng, hắn ngước mắt nhìn lên. Trái tim bùm bùm đập loạn. “Nàng ấy cần ta, nàng ấy đã chú ý đến ta, nàng ấy muốn ta theo bên cạnh…” Trong đầu mỹ nam không ngừng vang lên những thanh âm tiên nhạc.

Hiểu My nhìn thấy hắn đứng hình, mắt thẩm sâu như bầu trời Ngải Lâm đêm không sao, trăng lặn, chỉ có ảnh của cô trong đó thì bối rối vô cùng. “Im lặng là đồng ý hay từ chối?” Đúng là lòng dạ mỹ nam như mò kim đáy bể. Không thể nào lường được. Tuy nhiên, nhân tài như thế không thể không lôi kéo. Vì thế, mỗ nữ nào đó tiếp tục uốn lưỡi bảy lần, liều chết xông lên.

- Khúc Văn huynh, chỉ có ở Binh Đoàn Thần Võ của ta, huynh mới có thể cảm giác như gia đình thật sự. Gần gũi, tự nhiên, không gò bó, mọi người rất quan tâm, chiếu cố lẫn nhau. Hơn nữa, chúng ta sẽ không để một nhân tài như huynh bị mai một. Sẽ tạo mọi điều kiện để huynh phát huy tất cả tài năng, được người người ngưỡng mộ. Thậm chí, nếu huynh cần, chuyện chung thân đại sự cũng sẽ có người mai mối, mang nương tử đến cho huynh.

Khúc Văn nhìn miệng nhỏ của mỗ nữ nhân nào đó liên tục khép mở. Lời nói ngọt ngào, sủng nịnh như tan cả sắt đá, nhưng mà hắn chỉ nhớ mỗi câu nói cuối cùng: “Chuyện chung thân đại sự cũng sẽ có người mai mối, mang nương tử đến cho huynh”.

Đại Kim nhìn thấy Khúc Văn cứ mãi im lặng, nhìn chầm chầm chủ nhân thì không khỏi nóng ruột. Vọt lên trên, ngăn cản tầm nhìn của hắn, cất giọng khàn khàn.

- Khúc huynh, không nên từ chối. Ta cũng là người của Thần Võ Binh Đoàn. Nơi đó đúng thật không sai.

- Nhưng ta chưa từng nói không đồng ý.

Nhìn gương mặt nam nhân đen thùi lùi xuất hiện, ba hồn bảy vía của Khúc Đại MC trở về. Hắn lại hướng thân ảnh sau lưng Đại Kim, lên tiếng hỏi:

- Có thật là ta nhìn trúng cô nương nhà nào? Binh đoàn sẽ mai mối, mang người đó đến cho ta không?

- Thật, thật như đùi gà mà huynh đang cầm trên tay. 

Hiểu My khao khát cầu tài, không cần suy nghĩ, vội vã đáp ngay. Vả lại, trong tiềm thức của mỗ nữ, một người siêu đẹp trai và tài giỏi như Khúc Văn, có cô nương nào lại chê bai, không đồng ý? (Ha ha. Nếu biết tương lai, bản thân Trần tỷ lại tự mua dây buộc mình, không biết có hối hận, tự cắn nát đầu lưỡi hay không?)

- Được, vậy ta đồng ý.

Khúc đại soái ca tươi rói nở nụ cười. Bàn Ngâm nhìn thấy ánh mắt của nghĩa đệ không đúng, cũng không lên tiếng ngăn cản làm gì? Chuyện của đám thanh niên, cứ để bọn họ tự mình quyết định. Hơn nữa, Trần cô nương này cũng khá thú vị. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu a.

Mọi người vui vẻ, cười nói một hồi. Sau đó, Hiểu My mới cầm lên Thượng Minh Kính mà Khúc Văn tịch thu của Thiết Nhị. Dĩ nhiên, sau khi bọn họ có được đầy đủ thông tin cần thiết thì bản thân hai huynh đệ họ Thiết đó đã không còn giá trị. Đại Kim tịch thu hai thẻ bài thân phận của bọn rồi Hiểu My tặng cho một mồi lửa, thiêu đốt bọn chúng thành tro.

- Cái kính này cũng là một bảo vật. Có thể theo dõi chúng ta một thời gian dài mà không để lại chút dấu vết nào cả.

Vận dụng tâm chú mà Thiết Nhị khai báo, Trần Hiểu My khởi động Thượng Minh Kính, nhìn cảnh vật bốn phía hiện lên trong gương, lòng cảm thán vô cùng.

- Hắc Ám điện này, đúng là nội tình không cạn.

- Dĩ nhiên. Từ lâu nay, Hắc Ám điện vốn là tử thù của Quang Minh Thánh Điện. Hành vi bí ẩn, tội ác chất chồng. Chỉ là không ngờ, lần này bọn chúng lại nuôi dưỡng Cùng Kỳ. – Bàn Ngâm chầm chậm nói. Giọng nói đầy suy tư, tâm sự.

- Sớm muộn gì, chúng ta cũng san bằng hang hổ của chúng. Chủ nhân, chúng ta thay trời hành đạo, tích phúc cho binh đoàn của mình.

Đại Kim rất vui vẻ. Hắn mặc dù là yêu thú, nhưng mà đi theo Hiểu My lâu rồi, tự dưng cũng biết thế nào là chính nghĩa, diệt ác trừ gian, cứu rỗi nhân sinh trong biển lửa… (Ha, thật ra những cái này là hắn tự cho là vậy. Mục đích thật sự là vơ vét của cải, vật chất của đám người bất lương, làm giàu cho chính mình).

- Mọi chuyện đã giải quyết ổn thõa. Chúng ta không còn lý do gì ở lại chỗ này. Về thôi!

Đoàn người tiếp tục khởi hành. Chưa đầy hai ngày đã quay trở lại Đan Thành. 

Khúc Văn lấy danh nghĩa là người của Binh Đoàn Thần Võ, danh chính ngôn thuận chuyển đến Mộng Phong Cư, thuê một căn phòng đối diện với phòng của Hiểu My. Đeo đuổi giai nhân, quan trọng nhất là gì? Nhất cự li, nhì tốc độ. Dĩ nhiên hắn phải tự tranh thủ cơ hội cho riêng mình.

Hành động của hắn chọc cho Phi Long Thái Tử toàn thân bị vùi lấp bởi giấm chua. Nhưng mà hắn từ nhỏ luôn một bộ dáng vô dục vô cầu, nên hiếm ai nhìn thấy biểu hiện hỉ nộ ái ố thông thường. Ngoại trừ mấy hôm nay, dường như vị thái tử này không có việc gì thì bám dính lấy nữ thần trong lòng của mình. Tránh để lại thời cơ cho vị độc sư nào đó chen chân phá đám.

Hôm sau, Khúc Văn cùng Bàn Ngâm đến gặp thành chủ Đinh Khải Nguyên. Nhóm người của Hiểu My, A Thủy và Đại Kim thì đến Hồ Gia, Ngọc gia, bắt cóc Hồ Hoài An và Ngọc Tam Lang. Trời mới vừa tờ mờ, hai nam nhân còn đang ôm gối, mộng đẹp trên giường, bỗng nhiên bị người ta điểm huyệt, xách lên, bay vù vù lên đỉnh núi. Đến khi bị lạnh mà tỉnh lại, nhìn quang cảnh bốn phía, một phen mặt mũi tái xanh.

- Sư phụ?

Cả hai mờ mịt nhìn nhau rồi nhìn về nữ nhân một thân váy trắng, mong manh như tiên tử phía đối diện. Trong đầu hiện ra muôn vàn câu hỏi, không biết kế hoạch của sư phụ bọn hắn là gì?

- Tỉnh rồi à?

Nhìn thấy hai đồ đệ run lập cập. Mỗ nữ tiến lên rồi quăng hai viên đan dược vào miệng để chúng nuốt xuốt. Trong thời gian mấy canh giờ, khí lạnh trên đỉnh núi này sẽ không thể ảnh hưởng đến bọn họ. Dù sao cô cũng không muốn biến hai tên này thành thịt đông đá. Hành trình khổ ải cũng chỉ vừa mới bắt đầu thôi a.

Tiếp theo đó, Trần Hiểu My giảng giải chi tiết cách thức đề chân khí để vận khởi khinh công. Mang toàn bộ tri thức trước đây học hỏi ở Vô Cực Kiếm phái ra triển khai. Hơi thở trong khí lạnh thành một làn khói bay bay. Cô nàng say mê trong hồi ức từ những ngày đầu lên Tứ thần sơn, bị nhị thúc Ngạo Thiên Quân huấn luyện.

A Thủy lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng làm lão sư của Hiểu My, trông cũng rất ra dáng, rất đáng yêu. Hắn dịu dàng cười. (Cái này đích thị là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi nà).

Chỉ có Đại Kim là quen thuộc, ngoài miệng không nói gì nhưng mà trong lòng thì không ngừng nguyện cầu cho hai tên thỏ con đang sùng bái vô hạn đối với sư phụ của họ. Khà khà. Chỉ ít phút nữa thôi, bọn chúng sẽ nhận ra, nữ nhân trông vẻ ngoài vô hại kia bạo lực đến mức độ nào.

Quả nhiên, một hồi lâu sau đó.

Hiểu My sau khi giảng qua lý thuyết, liền bắt hai đồ đệ lập tức thực hành.

- Á……..

- Á…….

Hiểu My mỗi tay xách một đồ đệ, quăng bọn chúng từ trên đỉnh núi xuống. Mặc dù có Đại Kim và A Thủy chia ra phi thân theo theo hai người bọn họ. Nhưng mà cảm giác rơi tự do… ặc ặc. Chỉ cần nghĩ tới thôi đã muốn phun. Cho nên, Hồ Hoài An và Ngọc Tam Lang cứ nhắm mắt hét toáng lên. Chim chóc, thú rừng trên núi ngỡ như có tai kiếp, cũng ầm ĩ cả lên.

- Vận khí đi. Nếu không muốn té chết thì mau làm theo những gì ta dạy.

Trong gió, tiếng của vị sư phụ nào đó lãng đãng theo cùng.

Tiếc thay. Khi nỗi sợ hãi hoàn toàn lấn át tâm trí của một người thì toàn bộ con chữ trong đầu đều đã trả lại cho cô cho thầy. Vì thế, người ta mới bảo là học tài thi phận. Ha ha.

Kết quả là Hồ Hoài An và Ngọc Tam Lang được hai vị trợ giảng của Hiểu My xách bay lên. Quăng xuống mặt đất, cả hai co quắp cả người. Nôn ra cả mật xanh mật vàng. Thảm không thể tả.

Tuy nhiên, họ vừa đỡ hơn. Hiểu My liền gom lại, giảng giải lại một lần, thậm chí còn đemo, thao tác thử cho họ xem. 

- Lần này thì nhớ rõ chưa?

- Dạ rõ, thưa sư phụ.

Hoài An cùn Ngọc Tam Lang chắc chắn đáp. 

Tiếp theo:

- Á……

- Á……

Hai bóng người tiếp tục bị quăng xuống, vẽ ra hai đường cong uyển chuyển trong không khí rồi lại bắt đầu rơi tự do, hoàn toàn phụ thuộc vào trọng lực.

- Vận khí đi. Ta bảo hai người vận khí mà. Muốn chết lắm sao?

Mỗ nữ nào đó tức giận hét ầm lên.

………………………………………………………………………….

Quá trình học tập đầy máu me, kinh khủng đó vẫn được lặp đi lặp lại liên tục. Ngày hai lần, vào lúc sáng sớm và tối khuya. Mỗi buổi hai canh giờ. Hồ Hoài An cùng Ngọc Tam Lang khổ, khổ muốn chết mà không dám than vãn, không dám mách lẻo với người nào.

Là do họ khao khát bái sư, là do họ kiên quyết bái sư a.

Haiz. 

Bàn Ngâm và Khúc Văn sau khi chứng kiến cảnh giáo dục phi văn hóa của Hiểu My cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Bây giờ thì họ đã hiểu, trình độ khinh công của mỗ nữ vì sao lại cao đến thế. Đúng là trên đời này, muốn gặt hái thành công thì luôn phải bỏ ra cái giá tương xứng. Đừng mơ tưởng không là mà hưởng. Đó chỉ là ao ước viễn vông.

Hai tháng sau.

Đỉnh núi cao nhất tại Đan Thành. Sáng sớm, sương mờ chưa tan, còn lượn lờ tựa mây giăng giăng che kín lối. Hiểu My đứng đối diện với hai tên đồ đệ của mình. Sau lưng là hai vị trợ giáo mặt mày lạnh tanh, không xúc cảm.

- Hôm nay chúng ta kết thúc khóa huấn luyện khinh công. Bài kiểm tra cuối cùng. Đó là cả hai sẽ cùng so khinh công với ta. Chúng ta từ đây phóng xuống chân núi. Nếu các ngươi không thua một khoảng cách quá xa, ta dĩ nhiên sẽ có phần thưởng xứng đáng cho những nỗ lực của cả hai trong thời gian qua.

Một… Hai… Ba bắt đầu đi!

Hiểu My vừa hô bắt đầu. Hồ Hoài An và Ngọc Tam Lang lập tức hướng dưới chân núi phi thân xuống. Sư phụ lợi hại thế nào, bọn họ đều biết. Cho nên, trước hết phải chiếm tiên cơ, tranh thủ thời gian.

Nhưng khi cả hai còn đang nương theo gió, lướt xuống như bay thì bên cạnh, một trận khí lạnh ập đến, một bóng trắng mau chóng lướt qua, bỏ bọn họ lại sau lưng cả một quãng xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.