Ngay từ đầu, Trần Hiểu My đã đoán được chiếc chuông nhỏ lai lịch không tầm thường. Tuy nhiên, sau khi lục lọi, khám xét toàn thể u cốc trên dưới nhiều vòng. Ngoại trừ vài thứ tương đối có giá trị, cô lại không tìm được thứ nào có thể che dấu sự tồn tại của nó để theo dõi bọn cô suốt quãng đường từ xuyên dọc Ngải Lâm cho đến tận đây.
Bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước còn ở phía sau a.
Nhưng mà ai là Bọ ngựa, ai là chim sẽ, còn phải xem mới được.
Đám người Trần Hiểu My không nấn ná tại nơi này quá lâu. Sau khi chuyện trò dăm câu. Bọn họ bắt đầu rời khỏi. Một đường hướng Đan Thành quay trở lại. Dù sao, ba tháng tới, đại hội giao lưu của các dược sư vòng toàn quốc mới bắt đầu. Cần phải tranh thủ thời gian này, huấn luyện hai tên đồ đệ cho cẩn thận. Mục tiêu của Hiểu My là muốn cho đệ tử ít nhất phải tập luyện thành thạo khinh công, còn võ nghệ và pháp thuật phòng thân, để sau cũng được.
Hành trình trở lại Đan Thành, mặc dù trông qua vô cùng thuận lợi. Cả đoàn người nhàn nhã dạo chơi, ngắm cảnh, xem cả Ngải Lâm như nhà bếp, vườn hoa của mình, muốn gì làm đó, thích gì ăn đó. Còn sung sướng, thoải mái hơn cả so với ở trong Mộng Phong Cư. Thế nhưng, bản thân Hiểu My vẫn cảm thấy khó chịu, bởi vì cảm giác bị người theo dõi vẫn bám riết không buông.
Ngày thứ năm, từ lúc rời khỏi U Cốc, đã sắp thấy ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tay-vang-cua-nu-nhan-khiem-ton/3103256/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.