Chương trước
Chương sau
Hiểu My rất khéo chọn quà. Do đó, mỗi người nhận được đều cảm thấy vô cùng phù hợp với mình. Điều này càng làm cho họ thêm yêu quý cô nhiều hơn. Bởi lẽ, họ hiểu rằng, thứ mà Hiểu My tặng cho họ, nó không đơn thuần là quà biếu, mà nó còn là lòng chân thành giữa các huynh đệ, tỷ muội đồng môn.

Không khí náo nhiệt tại tiểu viện Đan Viên kéo dài hơn một canh giờ. Sau đó, Hiểu My còn mời mọi người ở lại dùng cơm trưa. Tiểu Phong Tử nấu thêm vài món ăn sở trường. Trong đó quan trọng nhất là mấy con Kim Vỹ Kê được làm thành gà ăn mày. Còn lại là phần đặc sản mà mỗ nữ sưu tập được từ Thuỷ Cung.

Phương Tình và Hoàng Kha Mẫn đặc biệt yêu thích những món ăn chế biến từ hải sản và tảo biển. Nhất là các món điểm tâm và thức uống từ tảo xoắn Spirulina platensis. Hiểu My làm công tác PR cho những món ăn này rất tốt. Nào là giữ dáng, đẹp da, tăng cường sức khoẻ và tuổi thọ….

Thậm chí, mỗ nữ còn đưa ra dẫn chứng hùng hồn. Toàn bộ Giao nhân tộc đều dùng loài tảo này làm thực phẩm chính nên ai ai cũng sở hữu nhan sắc tuyệt trần.

Phi Long Thái tử nghe được những lời này. Thức ăn vào mồm suýt nữa thì văng ra. Hắn sợ nhất là lỡ như Hiểu My cao hứng, bắt hắn trở lại chân diện thực làm người mẫu quảng cáo cho đống thức ăn này. Quá khủng khiếp rồi. Haiz….

Bữa cơm này không có đám người Thiên Vũ, Lãnh Nguyệt, Kim Phượng cùng Lạc Vô Trần tham gia. Vô Cực Tử không muốn công bố thân phận của Hiểu My ra ngoài. Do đó, tại Vô Cực Kiếm Phái cũng tránh để những đại nhân này thân cận quá mức với cô. Bài học kinh nghiệm từ huynh đệ Quách Khải Du, Quách Khải Kỳ đã làm ông vô cùng lo sợ.

Mặt khác, trong lúc Tứ Thần Sơn chè chén no say thì thư phòng trong tiểu viện của chưởng môn ở Đại thần sơn. Một cuộc họp lãnh đạo cao cấp đã diễn ra.

Mấy hôm trước, khi Trần Trường An trở về, Vô Cực Tử đã truyền tin cho Hà Nguyên, Vô Tâm cùng Đông Phương Nhược. Hiện tại thì tất cả những người liên quan trực tiếp đến Hoan Hỉ thần đã có mặt tại đây. Họ cùng nhau phân tích tình huống hiện tại của đại lục Huyền Thiên, trách nhiệm trước mắt của mỗi người. Và quan trọng nhất là làm thế nào để cứu được Lữ Tuấn.

Lữ Tuấn không chỉ là đệ tử của Vô Cực Kiếm Phái, là gia chủ của đại thế gia trận pháp mà còn là Lữ Tướng Quân trong thập nhị phu thần.

Mỗi vị phu thần đều có một vị trí vô cùng quan trọng. Họ đều là chìa khoá cho sự trở lại của Hoan hỉ thần. Hơn nữa, ai ai cũng có thể nhìn thấy, nam tử này có sức ảnh hưởng vô cùng to lớn với Trần Hiểu My. Cho nên, dù phải trả giá bằng đại giới, họ đều phải cứu cho được người này.

Vô Tâm đại sư lên tiếng:

- Thật ra, kể từ lúc khôi phục lại ký ức kiếp trước, ta luôn nghĩ tới nguyền rủa của Thanh Loan. Tới nay, ta đã tìm được vài biện pháp có thể giải trừ.

- Thật sao lão đệ? Thật là tìm đã tìm ra biện pháp phá giải? Hai vạn năm trước, người của chúng ta đã chết rất nhiều bởi tuyệt chiêu hiểm ác này. Ta đúng thật không cam lòng.

Hà Nguyên lắc lắc hai cái má tròn xệ xuống như phật Di Lặc, bĩu môi lên tiếng. Lão nhớ lại những đồ đệ thân yêu của mình đã ngã xuống trong trận đại chiến của các vị thần bởi một tay của Thanh Loan. Lòng tức tối ngập tràn. Nay, tuy Thanh Loan chết đi, thù xưa đã báo, nhưng vì vậy mà liên luỵ đến Lữ Tuấn. Thật đáng tiếc thay.

- Biện pháp gì? Vô Tâm lão đệ mau nói ra để mọi người tham khảo thử xem?

Theo gợi ý của Vô Cực Tử, Vô Tâm đại sư nhìn sang hướng Kim Phượng, cân nhắc mở lời:

- Biện pháp đầu tiên là dùng Thần hoả trong lúc Phượng Hoàng phục sinh. Nhưng cách này Lữ Tuấn không thể chịu đựng được, vì thân thể của hắn là phàm nhân. Ngay khi vừa tiếp xúc với thần hoả sẽ tan thành tro bụi.

Biện pháp thứ hai là dùng Thất Thải Quang Minh. Loại ánh sáng thần thánh này có thể gột rửa tất cả bóng tối, tà ác, nguyền rủa đối với bất kỳ sinh mệnh nào.

- Thất thải quang minh? Nhiều thanh âm đồng loạt vang lên. Nghe nói loại thần quang này chỉ có trong truyền thuyết. Làm sao tìm được bây giờ?

- Ta biết tung tích của Thất Thải Quang Minh.



Thiên Vũ im lặng nghe mọi người thảo luận trong suốt buổi cũng chẳng phát ra bất cứ âm thanh nào. Nhưng ngay lúc này, hắn lại đưa ra một câu nói khiến ai ai cũng tập trung chú ý.

Vô Cực Tử nhìn sang mỹ nam tóc trắng, giọng nói có chút kích động nên cũng run run.

- Thiên Vũ tướng quân. Xin ngài cho biết vị trí hiện tại của Thất Thải Quang Minh. Tôi lập tức lệnh cho đệ tử xuất toàn lực tìm kiếm mang về.

- Không được. - Thiên Vũ phản đối – Thất thải quang minh là thần quang của Quang Minh Thánh Điện. Một bang phái thật lớn trên Phong Linh đại lục. Người thường không thể nào tới được nơi đó. Chúng ta không nên mạo hiểm tính mạng của họ khi biết nhiệm vụ trước mắt là cực kì khó khăn.

- Quang Minh Thánh Điện – Đại lục Phong Linh, ta chưa từng nghe nói tới những địa danh này bao giờ?

Lạc Vô Trần cũng tự nhận là lãng tử giang hồ, đời này đi lại khắp nam bắc, đông tây. Thế nhưng, hắn chưa từng nghe nói tới một đại lục nào khác ngoại trừ đại lục Huyền Thiên. Nói gì tới thần quang của thánh điện.

Thiên Vũ không kì lạ bởi phản ứng của mỗi người. Gần mười năm hắn bôn ba khắp nơi tìm cơ duyên, kỳ ngộ. Mặc dù có chút nuối tiếc khi bỏ lỡ khoảng thời gian tốt đẹp bên cạnh Hiểu My, nhưng mà những thứ hắn đạt được cũng rất nhiều.

Phong Linh đại lục là một đại lục cấp thấp. Nơi đó, con người không thể tu tiên. Yêu thú cũng không lợi hại như Đại Lục Huyền Thiên. Vì nơi này dù sao cũng là lãnh địa của Hoan Hỉ thần, được tách ra từ Thiên Huyền Vũ.

Đường đến Phong Linh đại lục phải dựa vào các đám vân vụ tình cờ xuất hiện trên Huyền Hải. Một lần ngẫu nhiên, hắn bị lạc tới nơi này. Nhưng thấy mảnh thiên địa này không có ích gì cho tu luyện của hắn. Vì thế, hắn mới tiếp tục tìm đường khác để đi ra.

Bởi lẽ hắn là thần thú, thế cho nên chỉ cần thả ra chút uy áp của mình là bọn tiểu lâu la râm rắp nghe theo. Người khác còn sợ bị giam hãm bởi khép kín không gian, hắn thì lại nhẹ nhàng điều tra thông tin vô cùng cặn kẽ. Sau đó là yên lặng chờ đợi thời cơ.

Hai năm sống tại Đại lục Phong Linh, hắn đã có thể quen thuộc được rất nhiều địa phương, nhiều phong tục khác nhau. Trong đó, nổi bật như Quang Minh Thánh Điện, dù trẻ con mới lên ba cũng có thể nghe danh. Bởi bọn họ là chính hiệu Cự đầu xà.



Thiên Vũ mang tất cả hiểu biết của mình, truyền lại cho đám người Vô Cực tử cùng những nhân vật khác trong cuộc họp hôm nay.

- Thiên Vũ tướng quân, vậy người còn nhớ đường đến Phong Linh đại lục đó chứ?

- Có thể. Thiên Vũ khẳng định.

Nhìn thấy mỹ nam tóc trắng mạnh mẽ gật đầu, cả đám người đồng loạt thở ra. Như vậy là có hi vọng cứu được Lữ Tuấn rồi.

Nhưng vấn đề là, Thất thải quang minh chỉ là một chùm ánh sáng, làm thế nào để có thể giữ được nó để xuyên qua xuyên lại hai đại lục bằng con đường vân vụ - kẻ hở giữa các không gian?

Tiếp theo, mọi người cùng bàn bạn biện pháp để có thể mang Lữ Tuấn đi chung. Sau khi cân nhắc đủ mọi khả năng, cuối cùng, họ lựa chọn phương án mà Đông Phương Nhược đã đề ra: Nhờ Hà Nguyên đại sư điều chỉnh lại công dụng của Không gian giới chỉ, đồng thời, chế ra được một pháp bảo có thể duy trì sự sống cho Lữ Tuấn đang hôn mê và dựa vào giường hàn băng của Giao nhân tộc.

Đây là một thử thách khó khăn. Hà Nguyên đại sư nói là cần có chút thời gian để nghiên cứu, chế tạo.

…………………………………………………………………………..

Đêm đến.

Đan Viên vô cùng tĩnh lặng. Ánh trăng ngà ngà chiếu lên rừng hoa đỏ, cảnh đẹp ma mị nhưng rất mê người.

Hiểu My cùng nhị thúc ngồi bên bộ bàn ghế bằng trúc đặt trước cửa tiểu viện, thưởng trà, ngắm cảnh. Tận hưởng chút cảm giác bình yên.

Ngạo Thiên Quân không nói gì cả. Cảm xúc của hắn lúc này thật rối rắm. Bởi sau khi nghe đám Trần Đại Uy về kể lại chiến tích của cháu gái mình, hắn cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Trách nhiệm nặng nề đặt cả lên vai của một thiếu nữ. Trong khi thân nam nhân sức dài vai rộng thì cứ ru rú trốn ở Tứ Thần Sơn, an hưởng tuổi già.

Ặc. Thật ra cũng không quá già. Vì nếu chỉ nhìn ngoại hình, hắn bất quá mới độ tuổi trung niên. Nhưng nếu so với đám thanh niên hiện tại, thì có hơi lớn chút.

- Hiểu My. Lần này, nhị thúc cũng muốn ra ngoài. Tìm kiếm đại ca và đại tẩu không phải là nhiệm vụ của một mình con. Trách nhiệm nam nhân và tôn nghiêm không cho phép ta cứ ngồi ở nhà mà chờ đợi được.

Hiểu My vừa nghe vậy, thoáng nhíu mày, quay sang hắn, hỏi dò:

- Nhị thúc. Nếu thúc có thể đồng hành cùng con, dĩ nhiên con tuyệt đối vui mừng. Nhưng mà, thúc đi rồi, ai quản lý Tứ Thần Sơn? Với lại, không phải thúc cần hỏi qua chưởng môn sao?

- Chuyện đó dĩ nhiên ta có cách. Chỉ cần con không ghét bỏ bộ xương già này là được.

- Ai chê thúc già. Con thấy thúc vẫn còn trẻ chán. Khoảng bốn mươi năm mươi là cùng. Độ tuổi này mới là mùa xuân chín rộ của đời người. Thúc đúng là vương ngũ bảo.

- Thế nào là vương ngũ bảo? Trần Tùng có chút tò mò quay sang nhìn Hiểu My. Mỗ nữ cười hì hì. Lát sau mới ngọt ngào lên tiếng:

- Vương ngũ bảo: Là đàn ông hội đủ 5 điều kiện: Địa vị, quyền lực, tài chính, nhan sắc và độc thân.

Trần Tùng nghe thấy, cơ mặt bỗng co rút. Hắn thế này mà cũng gọi là nhan sắc sao trời?

- Nhị thúc, con hỏi thật, năm nay thúc bao nhiêu tuổi rồi? Mai mốt thấy có mối nào tốt, con làm mai cho.

- 200

- gì cơ ạ?

- 200 tuổi.

Hiểu My mới nhấp ngụm trà đã phun mạnh ra. Oh my god. Thật là hai trăm tuổi á. Đúng là không thể hình dung bằng ngôn ngữ bình thường. Ha Ha ha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.