“Vọng Vũ phái quả nhiên là địa linh sinh nhân kiệt, nhưng ở lâu cũng thấy chán.” Ma Tôn buồn chán nói, nhìn người trước mặt tí nữa thì vò đầu bứt tai rồi tùy tiện hạ một con cờ xuống, đằng nào mà chả thắng?
Tề Ninh bị Ma Tôn giết tới không còn một mảnh giáp, cho nên cậu cũng không để ý Ma Tôn đang nói cái gì? Thế quái nào mà chơi cờ năm quân cũng thua cho được, kỹ nghệ của mình lại tệ đến thế sao? Hay là do chỉ số thông minh của mình có vấn đề? Không, là do đối thủ quá mạnh, chứ không phải do mình ngốc đâu.
“Chi bằng chúng ta xuống núi du ngoạn?”
Tề Ninh ngơ ngác gật đầu, hả? Tề Ninh không muốn xuống núi, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao, cậu lại không có tu vi, không thể cứ thế chết thẳng cẳng được, nhất quyết không đi. Nhưng hình như mình đã lỡ gật đầu rồi. Giữ mạng hay giữ sĩ diện đây? Tề Ninh quyết đoán lựa chọn sĩ diện.
Hai người đổi sang trang phục bình thường rồi đi bộ xuống núi. Tại sao lại đi bộ ư? Vì Tề Ninh không biết ngự kiếm phi hành chứ sao, chỉ đành du ngoạn bằng hai cái chân, nhưng mà thế này cũng có cái hay của nó. Hai người đi bộ mất nửa ngày, vừa kịp đến ngôi làng ở dưới chân núi trước khi trời tối.
“Cứ tưởng rằng tối nay phải ngủ luôn trong rừng rồi chứ?” Ma Tôn nói.
“Bản tôn đã lâu không xuống núi nên tính sai thời gian, mong Ma Tôn thứ lỗi.” Tề Ninh nói.
“Lúc ở ngoài không cần phải gọi Tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tay-vang-bien-mat-roi-phai-lam-sao-day/910472/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.