Trời sáng, trong thành bắt đầu náo nhiệt, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là giọng Bùi Vô Tịch: “Dậy ăn cơm thôi.”
Không gọi “Đạo chủ”, dù sao cũng đang ở bên ngoài.
Thẩm Độc sau nửa đêm thì không ngủ nữa, nghe thấy tiếng động ngồi dậy mặc áo vào, nhưng đến lúc thắt đai lưng thì thắt mãi chẳng xong.
Nói chung quen được người khác hầu hạ từ nhỏ rồi.
Y không khỏi bật cười, gọi với ra bên ngoài: “Ngươi vào đây.”
Bùi Vô Tịch đứng ngoài cửa hơi hơi sửng sốt lẫn chút chần chừ, y gọi xong một lúc rồi hắn mới đẩy cửa tiến vào.
Thẩm Độc mặc trường bào màu tím sẫm, chẳng qua ống tay và vạt áo không được chỉnh tề cho lắm.
Ngước mắt thấy hắn tiến vào liền giang hai tay mình ra, thản nhiên nói: “Phượng Tiêu không có ở đây, mặc quần áo khiến ta cảm thấy rất mệt mỏi, cảm phiền Bùi tả sứ.”
Khi còn nhỏ Bùi Vô Tịch cũng là con trai độc nhất trong nhà, lớn lên trong sự nuông chiều. Nhưng từ khi đến Gian Thiên Nhai, cuộc sống sung sướng ngày xưa không còn nữa, rất nhiều chuyện phải tự mình làm.
Nên mấy năm nay hắn biết làm rất nhiều thứ.
Bao gồm luyện công tập võ, bưng trà rót nước, may vá thêu thùa, mặc quần áo, thậm chí nấu cơm ăn.
Trước đây, nếu có chuyện gì phải ra ngoài, lúc nào hắn cũng là người hầu hạ Thẩm Độc.
Thẩm Độc còn nói đùa rằng, nếu như không có hắn thì chắc y sẽ chết đói ở nơi đồng không mông quạnh mất.
Nhưng câu ấy y nói lúc nào nhỉ? Bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tang/4179498/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.