Nghe thấy trưởng phòng nói thế, nước mắt tôi muốn tuôn ra. Gì chứ? Năm phần trăm nữa? Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi đập bàn, đứng phắt lên phản kháng.
- Trưởng phòng! Anh thật quá quắt. Anh dựa vào điều gì mà trừ lương của em như vậy?
Cả phòng im lặng, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng thở mạnh của mình.
- Vì tôi là trưởng phòng. Vì em là nhân viên của tôi. Tôi không có quyền trừ lương nhân viên sao?
Tôi nghe thấy bà cô già nhỏ giọng kêu tôi xin lỗi trưởng phòng. Gì chứ? Sao tôi phải xin lỗi. Năm phần trăm trước coi như tôi vi phạm kỉ luật, năm phần trăm này là vì cái gì chứ?
- Trưởng phòng! Em không nói là anh không có quyền trừ lương em, ý em là vì sao anh lại trừ lương của em? Năm phần trăm trước là do em đi muộn, là em sai. Thế còn năm phần trăm còn lại này? Vì sao chứ?
- Em còn hỏi tại sao à? Trong giờ làm việc, em không làm việc, mà còn ngồi đó nói xấu, xúc phạm tôi. Vừa vi phạm kỉ luật, vừa vi phạm pháp luật. Em có biết xúc phạm đến danh dự và nhân phẩm của người khác thì bị phạt tù bao nhiêu tháng không? Tôi làm như thế để em rút kinh nghiệm, tránh để em tái phạm.Em không cảm ơn lại còn đứng dậy ý kiến thế này. Em nói xem có đáng bị trừ thêm năm phần trăm nữa không?
Sau khi trưởng phòng nói một hơi như thế, tôi thấy tôi sai thật rồi. Không phải vì tôi đuối lý hay bị thuyết phục, mà là vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-sao-hoan-hao/139205/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.