Mặc dù đã biết hắn không ngơ ngẩn nhưng Mục Tuy vẫn phải đóng kịch theo, trưa và tối đút cơm cho hắn ăn. Khi biết hắn tỉnh táo mới thấy khả năng chịu đựng của hắn kinh khủng như thế nào. Mục Tuy lau miệng cho Đồ Thát, nói với Ngô Diệu:
- Hàng đêm ai đốt lò cho cậu chủ?
Ngô Diệu ngẩng lên, ngớ ra.
- Dạ... Không ai ở lại ạ. Buổi tối em cho khúc củi to vào rồi đóng kín cửa lò, sáng ra khi cậu chủ dậy than cũng vừa tàn, phòng vẫn rất ấm.
Mục Tuy cười nhạt, bịa ra một lời nói dối.
- Vậy sao? Nhiệt độ ngày càng giảm, mấy hôm nay dù mặc ấm nhưng tay chân cậu chủ rất lạnh. Mang chăn gối của tao sang đây, hôm nay tao ở lại xem khúc củi kia làm ấm phòng được đến bao giờ.
Ngô Diệu sợ sệt cúi đầu.
- Đại đại, hay để em phân phó mấy đứa nhỏ ở lại gian ngoài đốt lò.
- Ban ngày chúng mày còn phải làm việc nặng, đêm đến ngủ có tỉnh nổi không? Không cần nói qua nói lại nhiều.
- Vâng.
Ngô Diệu dọn bàn, lui ra ngoài. Cửa vừa đóng lại, Đồ Thát bật cười.
- Cậu thật là thông minh, tôi còn đang chờ xem cậu làm thế nào mà ở lại đây được tối nay.
Mục Tuy rót trà cho Đồ Thát, ngập ngừng đề nghị.
- Chỉ toàn nô lệ thân cận, hay là cậu “từ từ hồi phục” đi ạ. Cứ như thế này không mệt mỏi sao?
Đồ Thát gật gù đứng lên.
- Hiện tại tôi cũng đang dần dần nói chuyện nhiều hơn đấy thôi. Còn đôi chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-no/1719304/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.