- Đúng vậy, – Mục Tuy vỗ roi ngựa vào tay, giọng nói lên bổng xuống trầm – làm gì có đạo lý cái gì của ai đều là của chung. Vàng bạc, ngân phiếu, quản gia, quản sự, nô tài, nô tì của cậu Đồ Lâm thì không ai được đụng vào còn tài sản của cậu chủ Đồ Thát, người khác lại có quyền giữa ban ngày ban mặt mang người đến cướp đi. Cướp bằng sạch, đến nỗi tiểu viện Hoa Tiên không còn hạ nhân nào, không còn nổi một món đồ trang trí có giá trị, chỉ độc mỗi cậu chủ và một nô tì bưng cơm. Người ngoài nhìn vào chắc cũng nói toàn lời hay về Đồ gia đấy nhỉ. Hiện tại, nô lệ của cậu chủ Đồ Thát cũng trở thành đồ của các người sao?
Thập Minh bước về phía trước, gạt mấy nô tài ra, chỉ tay vào mặt Mục Tuy.
- Tên nô lệ to gan, dám nói lý với ta? Câm miệng lại.
- Bà là cái thá gì mà tôi không dám nói, bà cả? Bà quản lý chuyện trong nhà như vậy à? Con ruột thì sống trong nhung lụa, con vợ lẽ thì ở trong tiểu viện rách nát, xập xệ. Ngày mai tôi sẽ cho người đi khắp thành Thải Quy tố cáo sự thiên vị của bà. Tôi sẽ mời Quan Thành tới cho ngài ấy chứng kiến tình trạng của cậu Đồ Thát và cái tiểu viện này.
Mắt Mục Tuy lóe lên tia sáng độc địa.
- Cậu chủ là cậu bảy của Đồ gia. Cậu bảy mà ăn cơm như người hầu, mặc quần áo vải thô, ở trong phòng đá trống trơn không chút đồ trang trí, không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-no/1719302/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.