Tôn Khánh và Hoàng Cảnh giữa trưa thì dẫn nô lệ trở về theo lệnh của Mục Tuy.
Á Linh đẩy xe lăn của Đồ Thát ra mái hiên, đút cháo thịt băm cho hắn. Mùi cháo thơm lừng tỏa khắp tiểu viện khiến Cát Sầu phải bò dậy. Nam nô tập trung ăn ở trong bếp, nhộn nhịp vô cùng. Cát Sầu đứng ở hiên, quát vào trong bếp.
- Mau múc cho tao một bát cháo đi.
Nô lệ đều đã được Tôn Khánh dạy dỗ và dặn dò, không ai động đậy, vẫn tiếp tục ăn. Cát Sầu quen thói, gào lên:
- Bảo chúng mày múc cháo cho bà mà, sao không đứa nào lên tiếng? Điếc cả rồi sao?
Ngô Diệu nhìn Tôn Khánh, gã buông thìa xuống, vẫy tay. Bốn nam nô thân cận lập tức theo gã và Ngô Diệu ra ngoài.
Ngô Diệu cười nhạt.
- Cát Sầu, hồi nãy mang đồ ăn của cậu chủ về cho chị rồi cơ mà, sao không ăn? Đồ đâu?
Một nam nô tên là Hổ Liêu xông vào phòng Cát Sầu. Cát Sầu thoáng sợ hãi, rít lên:
- Đồ đó... Hôm qua ăn vào đau bụng, hôm nay ai dám ăn?
- Lạ nhỉ? Hôm nay đồ ăn nhìn rất tươi mới, có phải đồ của hôm qua đâu, làm thế nào biết ăn vào sẽ lại đau bụng?
Hổ Liêu đi ra khỏi phòng Cát Sầu, cầm theo một cái bô mới, bên trong là cơm rau, thịt lẫn lộn. Cát Sầu không dám ăn nên đã đổ cả vào bô. Ả sẽ phải cảm thấy may mắn vì đổ cơm vào “một cái bô mới”.
Ngô Diệu chỉ vào cái bô nhướn mày miệt thị.
- Cát Sầu, cô cũng khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-no/165007/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.