Sáng đầu tháng mười, Mục Tuy đi sang đại viện Hồng Hoa, tới khố phòng tìm Liêu quản gia lãnh bạc. Lão già kênh kiệu họ Liêu nhìn thấy Mục Tuy thì hất hàm.
- Cát Sầu đâu?
- Cát Sầu bị cảm nhẹ nên tôi đi lấy tiền thay ạ.
Liêu quản gia hừ lạnh, đặt lên bàn một nén bạc 20 lượng rồi chìa sổ con ra trước mặt Mục Tuy. Cuốn sổ này ghi chép chi tiêu của tiểu viện Hoa Tiên. Mỗi tháng Cát Sầu sẽ lãnh 20 lượng bạc để tiêu dùng, tiền ăn của cô ta và Đồ Thát được ghi trong này lên tới 500 lượng bạc mỗi tháng.
Mục Tuy cầm bạc, ký lãnh 20 lượng, còn chỗ 500 lượng bạc tháng trước y không ký.
Liêu quản gia cũng không đòi y phải ký, nhướn mày.
- Ngươi là bán nô?
- Phải. – Mục Tuy mỉm cười nhã nhặn.
- Bán nô gặp chủ không phải quỳ gối ư?
Lão ngông cuồng. Chỉ là một quản gia nhỏ nhoi mà dám đặt mình ngang hàng với “chủ”. Đồ điên. Mục Tuy nói trống không:
- Không phải quỳ.
Lão quản gia cười khùng khục, khinh miệt mà chỉ tay vào mặt y.
- Vậy nên ngươi gặp ta cũng chỉ cúi người cho có lệ? Nghĩ bản thân mình khác biệt so với tiện nô bán mạng?
Mục Tuy gật gù, làm bộ hiền lành.
- Khác lắm chứ ạ. Luật pháp Hãn Diệc quốc quy định, trên công đường bán nô được đối xử như tiểu địa chủ. Cũng không nói đến quản gia nếu đứng trên công đường có được xem là một tiểu địa chủ hay không?
Liêu quản gia nhíu mày khó chịu ra mặt.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-no/165006/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.