Chương trước
Chương sau
Sáng đầu tháng mười, Mục Tuy đi sang đại viện Hồng Hoa, tới khố phòng tìm Liêu quản gia lãnh bạc. Lão già kênh kiệu họ Liêu nhìn thấy Mục Tuy thì hất hàm.
- Cát Sầu đâu?
- Cát Sầu bị cảm nhẹ nên tôi đi lấy tiền thay ạ.
Liêu quản gia hừ lạnh, đặt lên bàn một nén bạc 20 lượng rồi chìa sổ con ra trước mặt Mục Tuy. Cuốn sổ này ghi chép chi tiêu của tiểu viện Hoa Tiên. Mỗi tháng Cát Sầu sẽ lãnh 20 lượng bạc để tiêu dùng, tiền ăn của cô ta và Đồ Thát được ghi trong này lên tới 500 lượng bạc mỗi tháng.
Mục Tuy cầm bạc, ký lãnh 20 lượng, còn chỗ 500 lượng bạc tháng trước y không ký.
Liêu quản gia cũng không đòi y phải ký, nhướn mày.
- Ngươi là bán nô?
- Phải. – Mục Tuy mỉm cười nhã nhặn.
- Bán nô gặp chủ không phải quỳ gối ư?
Lão ngông cuồng. Chỉ là một quản gia nhỏ nhoi mà dám đặt mình ngang hàng với “chủ”. Đồ điên. Mục Tuy nói trống không:
- Không phải quỳ.
Lão quản gia cười khùng khục, khinh miệt mà chỉ tay vào mặt y.
- Vậy nên ngươi gặp ta cũng chỉ cúi người cho có lệ? Nghĩ bản thân mình khác biệt so với tiện nô bán mạng?
Mục Tuy gật gù, làm bộ hiền lành.
- Khác lắm chứ ạ. Luật pháp Hãn Diệc quốc quy định, trên công đường bán nô được đối xử như tiểu địa chủ. Cũng không nói đến quản gia nếu đứng trên công đường có được xem là một tiểu địa chủ hay không?
Liêu quản gia nhíu mày khó chịu ra mặt.
- Ái chà, miệng lưỡi cũng ghê thật. Hèn gì dưỡng ra một đám nữ nô lệ mắt liếc ngang, không coi ai ra gì.
- Liêu quản gia quá lời rồi. Cậu chủ Đồ Thát nhắn ông rằng đồ ăn quá chi khó ăn, không thể nuốt nổi. Chỗ bạc 500 lượng này mà chỉ nấu ra một chút ít đồ cho nô tì ăn giống cậu chủ như vậy, truyền ra ngoài sẽ rất mất mặt.
Liêu quản gia bật cười nhạo báng.
- Ta đây làm sao quản lý được nhà bếp nấu nướng thế nào? Nhà bếp có quản sự của nhà bếp. Đồ ăn chia ra sao thì bà chủ Thập Minh của đại viện Hồng Hoa này cũng đã phân phó, không đến phiên một bán nô đê tiện quản. Cậu chủ có chê cũng chịu khó mà ăn đi, ta không có biện pháp.
Mục Tuy cười tà.
- Cậu chủ chê đổ cho chó ăn, các người tính thế nào?
Liêu quản gia trừng mắt nhìn Mục Tuy. Trong đồ ăn có hạ độc, đương nhiên lão biết thừa. Đồ Thát đổ cho chó ăn hay đổ đi, Mục Tuy nói như thế là ám chỉ y cũng biết. Lão nghiến răng.
- Bán nô to gan! Nếu không an phận, đừng trách bọn ta…
Mục Tuy cầm 20 lượng bạc, đủng đỉnh đi ra ngoài, không thèm chào.
Ông đây cứ không an phận đấy. Để xem chúng mày làm gì được. Tưởng Bán nô là trâu bò từ trên trời rơi xuống cày cuốc cho nhà họ Đồ ấy à? Nếu có cày cũng là cày cho Đồ Thát. Mà lũ chúng mày đầu độc hắn, chống mắt lên xem ông mày thay cậu chủ trả lại nghiệp chướng cho nhà chúng mày nhé.

Mục Tuy trở về tiểu viện Hoa Tiên, thấy Cát Sầu đang đứng trong sân chửi um lên:
- Thuốc ở đâu rồi? Đau bụng chết tao rồi đây… Lũ tốn cơm tốn của…
Mặt cô ta trắng bệch đi, một tay ôm bụng, trán đổ mồ hôi. Thuốc xổ mà hôm qua Mục Tuy sai Ngô Diệu bỏ vào canh của Cát Sầu phát huy tác dụng khá chậm cho nên tận rạng sáng hôm nay cô ta mới đau bụng, chạy long sòng sọc từ sáng tới giờ.
Mục Tuy mang bộ mặt tươi cười trở về, giả vờ hỏi thăm:
- Cát Sầu, vẫn chưa hết đau sao? Nóng nảy như vậy?
- Anh về mà xem lũ nô lệ chậm chạp kia làm ăn kiểu gì… Đưa tiền cho đi mua thuốc từ sáng, đến giờ còn chưa sắc thuốc xong.
Một nam nô thiếu niên thấy Mục Tuy trở về, vội vã cúi gập người giải thích:
- Đại… đại… Đại phu dặn… sắc hai giờ mới được.
Mục Tuy gật đầu, vẫy lui cậu nhóc kia, nói với Cát Sầu:
- Lần sau trữ thuốc sẵn trong nhà, đau lập tức có.
Sau đó không đợi Cát Sầu trả lời, y quay lưng đi về phía phòng của Đồ Thát.
Cát Sầu gọi với theo:
- Mục Tuy… Đi lấy tiền về, tiền đâu?
Mục Tuy ngạc nhiên dừng lại.
- Cậu chủ nói bạc đó dùng để mua đồ bổ sung trong phòng của cậu ấy. Tiền lương một năm của cô chỉ có 3 lượng bạc thôi, cầm tiền lại phải chạy qua chạy lại mua nọ mua kia, vất vả. Hiện tại có tôi rồi, tôi sẽ quản lý, cô cứ nghỉ ngơi đi.
Cát Sầu nhíu mày, tức tối há miệng nhưng không biết phải nói gì.
20 lượng bạc đó hàng tháng cô ta cầm, giữ làm của riêng, có bỏ ra xu nào đâu. Cơm thì đại viện Hồng Hoa nuôi, quần áo có phân lệ, một năm hai lần lãnh. Tiểu viện bị bỏ như nhà hoang, có mua cái gì mà cần đến tiền.
Vả lại trước đây Đồ Thát không quản, hiện tại Mục Tuy nói như vậy, Cát Sầu to gan đến mấy cũng không dám xông vào phòng hắn tra hỏi. Bởi vì cô ta là nô tì, không phải quản gia, quản sự, không được phép quản lý chuyện tiền nong trong viện.
Tức quá không làm gì được, cô ta đứng trong sân chửi nô lệ ầm ỹ. Nhưng hiện tại cũng chỉ có hai nam nô thiếu niên, Á Linh và Ngô Diệu ở nhà mà nghe cô ta chửi, những người còn lại đã theo Tôn Khánh, Hoàng Cảnh ra ngoài làm việc cả rồi.
Mục Tuy vào phòng Đồ Thát, đọc sách cho hắn nghe. Khi thấy Á Linh vào thì ngẩng lên căn dặn:
- Đồ ăn trưa nay lãnh về thì làm như hôm qua tao nói. Nhớ rõ chưa?
- Đã nhớ kỹ rồi ạ. – Á Linh mỉm cười, mắt sáng lấp lánh.
Đứng trong phòng một lát, Á Linh hít hà lấy hơi, nhỏng cổ ra bên ngoài gào to:
- Ngô Diệu, cậu chủ đau bụng đi ngoài rồi, lập tức mang bô khác vào đây...
- Vâng... – Ngô Diệu hôm qua cũng đã được dặn dò, đáp cực to.
Cát Sầu thở hổn hển chống tay lên bụng, ngồi xuống bậc hè nhìn về phía bếp. Đồ ăn có vấn đề, cô ta còn thắc mắc vì sao Đồ Thát không việc gì. Hiện tại hết thắc mắc rồi, cảm thấy hả hê đôi chút.
Ngô Diệu vội vã cầm một cái bô mới chạy vào phòng Đồ Thát. Mục Tuy đẩy xe đưa Đồ Thát vào gian trong. Sau đó Ngô Diệu bưng cái bô không đã đậy nắp, chạy ra hố xí làm như đi đổ vậy. Chạy qua chạy lại vài lượt thì thấy Cát Sầu lê lết đi vào phòng, đoản chừng tiêu chảy chắc rất mệt.

Thuốc sắc xong, Ngô Diệu rót ra, bưng vào phòng Đồ Thát. Đi ngang qua phòng Cát Sầu, cô ta nhìn thấy thì lập tức phi ra ngoài gào:
- Tiện nô, mang thuốc đi đâu? Còn không mau đưa qua đây.
Ngô Diệu dừng lại nhăn mặt.
- Cậu chủ đau bụng, phải mang thuốc vào cho cậu chủ trước. Chị đợi thêm chút nữa đi, đang sắc đợt sau rồi.
Cát Sầu tức đến đau phổi, mặt đỏ bừng bừng nhưng lời muốn phun ra nghẹn cả trong cổ họng. Thói đời đâu đến lượt nô tì uống thuốc trước cả chủ. Ả nghĩ Đồ Thát đừng có đau bụng có phải tốt bao nhiêu không.
Ngô Diệu đem thuốc vào phòng Đồ Thát, Mục Tuy ra hiệu cho cô đổ vào bô, lại bưng ra ngoài.
Đồ Thát mỉm cười.
- Sao không đọc sách nữa?
Hắn có vẻ thích nghe đọc sách, mặc dù chẳng biết nghe được mấy chữ hay là ngẩn người từ đầu đến cuối. Mục Tuy cười đáp lại:
- Lập tức đọc đây ạ.
Ở bên ngoài, Á Linh và Ngô Diệu tiếp tục diễn.
Gần trưa, Cát Sầu mới được uống một chén thuốc loãng bởi vì nước sắc đặc đầu tiên đã đổ đi rồi. Ả muốn sai Ngô Diệu và Á Linh đổ bô trong phòng mình nhưng hai người kia chạy qua chạy lại, chầu chực ở phòng Đồ Thát, không ai rảnh. Nằm một lát không chịu nổi mùi, ả đành phải lếch thếch đi đổ bô. Đến lúc quay lại, mệt quá ngồi luôn ở cửa phòng, không động đậy.
Vậy nên khi Á Linh đi lấy đồ ăn về, Cát Sầu nhăn mặt vì thấy cô chỉ bưng một khay đựng đồ ăn. Cát Sầu rít lên:
- Sao chỉ có một phần ăn?
Á Linh làm bộ ngạc nhiên.
- Quản sự nhà bếp nói rằng danh ngạch của cô đã bị chuyển qua viện khác rồi, hiện tại chỉ còn một phần của cậu chủ thôi.
- Cái gì? Sao tao không nghe ai nói?
- Tôi không biết. - Á Linh nhún vai vô tội.
Ngô Diệu chạy từ trong phòng ra, thấy chỉ có một khay đồ ăn cũng làm bộ hỏi:
- Chỉ có một phần?
Á Linh gật đầu. Ngô Diệu xua tay vừa chạy vào bếp vừa nói:
- Càng tốt. Cậu chủ vừa ói xong, nói muốn ăn cháo.
Á Linh mừng rỡ, tiến đến đưa khay đồ ăn cho Cát Sầu.
- Vậy cô ăn phần của cậu chủ đi rồi chuyển sang viện mới. Chắc chiều nay quản gia sẽ cho người thông báo với cô thôi.
Cát Sầu nhìn khay đồ ăn, mắt lóe lên sợ hãi. Cô ta không đưa tay ra nhận, Á Linh thấy vậy, trực tiếp bê vào phòng, đặt lên bàn rồi trở lại phòng Đồ Thát.
Cát Sầu đương nhiên không dám ăn. Cô ta thừa biết trong đồ ăn của Đồ Thát có độc nên hắn mới ngơ ngẩn như thế kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.