Tâm trạng vui vẻ của Tạ Tinh Từ kéo dài cho đến khi bữa tối bắt đầu.
Anh là kẻ luôn không thích các hoạt động trong bếp, nhưng hiếm khi anh lại giúp mang các món ăn lên.
Nhìn thấy Chu Tiêu Tiêu tử phòng bếp đi ra, anh lập tức ân cần kéo ghế bên cạnh ra.
Ý đồ vô cùng rõ ràng.
Ai biết Chu Tiêu Tiêu chỉ nhìn lướt qua, không có đi tới cạnh anh, mà xoay người ngồi xuống phía bên kia, còn kéo ghế ra, khoanh tay cười tít mắt: “Lượng Lượng, ngồi ở đây.”
Tạ Tinh Từ: “!!!”
Đã nói là đối xử bình đẳng rồi cơ mà?
Tại sao đến tối lại lật lọng?
Tôn Du nhìn thấu oán giận của Tạ Tinh Từ, nhịn cười ngồi ở bên cạnh anh.
Tôn Du hạ giọng nói: “Lượng Lượng chỉ là một đứa trẻ.”
Tạ Tinh Từ tức giận: “Còn nhỏ thì có thể hiên ngang đón nhận ưu đãi sao! Đây chính là kỳ thị tuổi tác!”
Tôn Du không nhịn được cười thành tiếng.
Chu Tiêu Tiêu ngước mắt lên mới chú ý đến bọn họ đang thì thầm, không biết là đang nói cái gì.
Chu Tiêu Tiêu vừa giúp Lượng Lượng gắp đồ ăn vừa thắc mắc hỏi: “Sao hai người không ăn đi?”
Tạ Tinh Từ lầm bầm hai tiếng: “Em còn biết quan tâm đến chúng tôi ư?”
Tạ Tinh Từ cầm đũa gắp miếng thịt bò trong nổi lẩu lên, thì bị đánh lên đũa một phát.
Chu Tiêu Tiêu cau mày: “Anh không được ăn cái đó.”
“?”
Tay Tạ Tinh Từ lơ lửng trên không, thật lâu sau mới phản ứng được là mình vừa bị Chu Tiêu Tiêu gạt đũa, anh kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-nho-than-yeu/1145003/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.