An ninh ở Lan Thành luôn tốt nhưng đám nít ranh trung học vẫn cứ đánh nhau như cơm bữa, duy chỉ có Tam Trung ở Lan Thành là không có lịch sử ẩu đả nào được ghi – ai bảo trường chỉ cách đồn cảnh sát có 500m thôi cơ chứ.
Vì vậy, Thư Lâm không thể ngờ được, một chuyện máu chó như bị chặn đầu hẻm lại xảy ra với mình.
Chỗ này không có hàng quán nào, hai bên là hai vách tường, dù có ai nghe tiếng đánh nhau chạy lại thì cũng phải mất vài phút.
Đám kia có bảy người, tay cầm gậy, mặt hằm hằm nhìn lăm lăm hai người bên đây. Trông như mấy tên này có biết Cố Lăng Tuyệt, Thư Lâm nghe thấy bọn họ gọi tên hắn.
Cố Lăng Tuyệt theo bản năng bảo vệ Thư Lâm phía sau.
Thư Lâm biết sức mình ra sao, đừng nói là đánh nhau, cho dù là chạy thể dục thì cậu vẫn luôn là người về cuối.
Vì vậy, cậu lặng lẽ gọi cho cảnh sát.
“Đây là chuyện riêng giữa bọn tao với Cố Lăng Tuyệt, không muốn dính đòn thì né ra.”
Thư Lâm ngơ một lúc mới nhận ra đối phương đang nói chuyện với mình.
Khẩu khí lớn nhỉ!
Cậu ngay lập tức vào vai một công tử ăn chơi trác táng: “To gan quá đấy, các người có biết tôi là ai không?”
Đáng tiếc trời sinh cậu với vẻ ngoài ngoan hiền, dù có trừng mắt lên cũng không hung ác nổi, không hề có chút uy hiếp nào.
Mấy tên côn đồ bị cậu chọc cho cười lớn nhưng hoàn toàn không có cảm xúc.
Cố Lăng Tuyệt đưa cặp cho cậu, nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-nho-dang-thuong/227998/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.