Có lẽ vì hoàn cảnh sống, Cố Lăng Tuyệt chưa từng thấy qua đứa nhỏ nào như Thư Lâm.
Tốt bụng, trong sáng, phiền não lớn nhất là cha mẹ sẽ không cho cậu ăn cái này cái kia, thỉnh thoảng sẽ ủ rũ vì điểm không được tốt, nhưng không bao lâu sau thì đã vui vẻ trở lại.
Một đứa nhỏ vô tâm vô phế.
Tiếng chuông vào giờ đã vang lên từ lâu, Thư Lâm cứ nắm tay hắn đi về lớp, tựa như đang bảo vệ món đồ yêu quý, vừa âu yếm lại vừa nâng niu.
Cố Lăng Tuyệt chưa bao giờ để lộ điểm yếu, nhưng ở thời điểm này, hắn cảm thấy có điểm yếu cũng không có gì là không tốt cả.
Trẻ thích khóc sẽ có kẹo ăn.
Hai người vào lớp trễ, giáo viên vật lý đứng trên bục giảng bất ngờ nhìn cả hai, ánh mắt dừng trên Cố Lăng Tuyệt, như muốn hỏi gì đó, cuối cùng vẫn là không nói gì.
Lần đầu Thư Lâm được trải nghiệm cảm giác sung sướng làm con cưng của trời, khi bước vào lớp học, sống lưng của cậu đã thẳng lên không ít.
Buổi chiều, sau khi Triệu Tiểu Nguyệt đi văn phòng về thì kéo Thư Lâm lại, thần bí nói: “Có kết quả kiểm tra khảo sát rồi, lần này bảng xếp hạng bị xáo cả lên, tớ vừa thấy Thư Vũ, nhìn bực bội lắm, không biết có phải rớt hạng không nhỉ?”
Thư Lâm là một tên không màng thế sự, vừa nghe Thư Vũ gặp chuyện không đúng ý thì rất vui: “Phật tổ phù hộ. Tôi nguyện dùng mười ký mỡ trên người để đổi lấy những chuyện không vui cho Thư Vũ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-nho-dang-thuong/227997/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.