Ngày thi cuối kỳ trời đổ mưa, từng hạt quyện vào cơn gió lạnh đánh lên cánh tay buôn buốt.
Hơi thở hóa thành sương trắng, Thư Lâm thấy thế rụt tay về: “Lạnh quá.”
Cố Lăng Tuyệt lấy sữa ra: “Đừng căng thẳng, thi không được cũng không sao, về rồi tớ phân tích lại cho cậu.”
“Tớ không căng thẳng, một tháng nay tớ đã ôn tập chăm chỉ lắm đấy.”
Cố Lăng Tuyệt dùng đầu ngón cái lau sữa dính trên khóe miệng cậu, nói ừ.
Có lẽ do đã trải qua một khoảng thời gian bị khó khăn mài dũa, Thư Lâm không còn chán ghét việc học nữa, tất cả những khó khăn yếu đuối đều không là gì trước việc không được đến trường. Khoảng thời gian này cậu đã rất cố gắng, có thể ăn khổ, có thể thức đêm. Cố Lăng Tuyệt làm nhiều bữa ăn dinh dưỡng như vậy vẫn không thể làm cho thịt trên mặt cậu tụ trở lại.
Thư Lâm mang ô trên lưng, Cố Lăng Tuyệt quàng khăn quàng cổ cho cậu, hôm nay hắn phải đến chi nhánh ở tỉnh khác công tác hai ngày, không thể đưa bạn nhỏ tới trường được.
Trước khi xuất phát, Thư Lâm tràn đầy chờ mong: “Ngày mai thi xong, cậu đến đón tớ nhé?”
“Tớ sẽ cố gắng về sớm.” Cố Lăng Tuyệt nói: “Có chỗ nào không hiểu thì gọi điện cho tớ.”
Thư Lâm bĩu môi: “Có tác dụng gì đâu, ở trong phòng thi cũng đâu thể gọi cho cậu được.”
“Gian lận là xấu lắm.” Cố Lăng Tuyệt cười: “Cố lên.”
Ngồi trong phòng, Thư Lâm vẫn đánh giá quá cao bản thân.
Mặc dù khoảng thời gian này cậu đã liều mạng ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-nho-dang-thuong/1043870/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.