Cố Thừa Tông nghẹn lời, mặt sượng một cục.
Dù Cố Lăng Tuyệt có là con rơi nhà họ Cố đi nữa thì cũng vẫn là thiếu gia họ Cố danh chính ngôn thuận, có trắng tay cũng cứ kiêu ngạo mà nhìn đời.
Khác một trời một vực so với kẻ ngoại lai như gã.
Giữa hai người họ không ai rõ ai ngông cuồng hơn ai.
Cố Thừa Tông ghen tị, nhưng cũng thèm muốn.
Nụ cười của gã thêm vài phần xấu xa: “Ngại quá, tao mà muốn động thì mày làm được gì?”
Cố Lăng Tuyệt thả cặp đi đến trước mặt gã: “Hửm?”
Cố Thừa Tông nhìn ngọn lửa dấy lên trong mắt hắn, lòng khoái trá: “Nhà tên nhóc đó hiện đang nằm trong tay tao rồi, mày thương bạn cùng bàn như thế, vậy làm giao dịch đi.”
“Giao dịch gì?”
“Tờ di chúc trong tay mày, sao?”
Cố Lăng Tuyệt cúi đầu xoa xoa cổ tay, khóe môi nhếch lên: “Cố gia dạy dỗ anh tốt thật.”
Cố Thừa Tông nhíu mày: “Gì?”
Cố Lăng Tuyệt nói: “Thứ gì cũng dám mơ.”
Ánh mắt hắn liếc qua Cố Thừa Tông đang ngồi bên phải, giọng lạnh lẽo: “Có vẻ là tay vẫn chưa đủ đau.”
Cố Thừa Tông biến sắc, như hiểu ra gì đó: “Tụi kia do mày sai khiến?”
Nhớ lại cảnh tượng đêm hôm đó mà cổ tay phải gã còn nhức nhối, nếu người của gã không đến nhanh sợ là sẽ tàn phế suốt đời.
“Tao xem thường mày rồi, Cố Lăng Tuyệt.” Lần này Cố Thừa Tông không cười nổi nữa, gã đứng lên, “Mày...”
Rầm!
Trong phòng phát ra một tiếng vang nặng nề--
Cố Lăng Tuyệt đột nhiên xông đến đá thẳng vào ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-nho-dang-thuong/1043862/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.