Đêm thu có chút se se lạnh, Thư Lâm lăn lộn một hồi vẫn ngủ không ngon giấc, bắt đầu một ngày mới với đôi mắt thâm quầng mệt mỏi.
Cậu không kiềm được ngó qua ghế sô pha, Cố Lăng Tuyệt không có ở đó.
Thư Lâm hít hít mũi, một mình đi vào phòng tắm.
Trong gương, vẻ mặt cậu ỉu xìu, hai mắt thì đờ đẫn. Môi đã hết sưng rồi nhưng vết thương thì vẫn ở đấy, cảm giác thật mạnh bạo.
Thư Lâm cảm thấy mặt nóng lên, ngón tay nhịn không được mà sờ thử, không đau, có hơi nóng.
Cửa phòng tắm chợt mở ra, Thư Lâm giật thót mình một cái, chột dạ bỏ tay ra, cúi đầu nhìn bồn rửa mặt.
Cố Lăng Tuyệt đứng ngay cửa lẳng lặng nhìn cậu một hồi mới mở miệng: “Chiều nay tôi sẽ không về cùng cậu.”
Thư Lâm ngẩng phắt lên: “Cậu lại đi sao?”
Cậu giống như tủi thân, tựa như vẫn bị chuyện tối qua làm cho hoảng sợ nên xử lý thông tin bị chậm đi, nhưng ánh mắt vẫn hiên ngang nhìn thẳng vào Cố Lăng Tuyệt: “Cậu làm bậy như thế, tớ còn chưa, còn chưa giận...”
Đáy lòng Cố Lăng Tuyệt dần mềm lại, nhưng ngay cả như vậy hắn vẫn không an ủi bạn nhỏ cùng bàn: “Không phải do cậu, tôi phải về chăm sóc ông ngoại.”
Hai mắt Thư Lâm rưng rưng, cậu mím môi, nhìn trông thật quật cường.
“Hiện giờ có lẽ cậu vẫn chưa muốn thấy mặt tôi.” Cố Lăng Tuyệt dường như rất vô tình, nói chuyện như đâm vào tim người khác, “Tôi sẽ tránh xa cậu, cậu mười tám tuổi rồi Thư Lâm, cậu phải biết tối qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-nho-dang-thuong/1043861/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.