Edit: Mạc Thủy
Beta: Vàng Anh & Chút Chít
Đứng trước một cái miếu hoang, A Yểu mất thật lâu mới có thể hoàn hồn.
Nàng nhớ rõ Diêm Vương đã nói sẽ an bài cho nàng một chức vị ở dương gian, hình như gọi là "Giấy Phụng Quan".
Về cái chức vụ này, Diêm Vương cũng đã giải thích một hồi cho A Yểu.
"Cái chức này nghe qua thì không có gì đặc biệt, nhưng trên thực tế lại rất lợi hại, thậm chí có thể hù dọa mấy đứa con nít."
Diêm Vương nhìn ra trong cái gật đầu của A Yểu vẫn hơi chần chờ, nên hắn không ngừng cố gắng dùng chức vị quyền lực để dụ dỗ A Yểu.
"Giấy Phụng Quan phụ trách xử lý việc hóa vàng mã cầu nguyện của dương thế, thuộc về mảng quản lý toàn diện."
"Nói đơn giản, chính là lúc người phàm đốt giấy cho “Giấy Phụng Quan”, “Giấy Phụng Quan” sẽ ghi nguyện vọng vào hệ thống tam giới chinh tin*, hệ thống sẽ căn cứ vào số điểm chinh tin của người này, phán đoán lời cầu nguyện của hắn có xứng đáng hay không, hợp lý, dành cho 'Thông qua' hoặc 'Cự tuyệt'."
(*Theo định nghĩa của Trung Quốc, Thu Tin xã là một tổ chức hỗ trợ điều tra con người, sự vật, sự việc.
Tổ chức này có liên quan tới rất nhiều nghiệp vụ, tác dụng chủ yếu là giúp người ủy thác điều tra điều tra hành vi hoặc hành tung của người khác, và việc điều tra này chưa chắc đã được coi là hợp pháp. Bao gồm: Tìm người, tìm địa chỉ, ngoài một số việc điều tra thông thường thì còn điều tra việc ngoại tình, điều tra hành vi của nhân viên hoặc ông chủ, còn có thể kể đến những việc như theo dõi, thục giục người khác làm gì đó, bắt kẻ gian… - theo Banlong.us)
"Nếu thông qua, Giấy Phụng Quan trợ giúp hoàn thành nội dung của lời cầu nguyện, cũng ở hệ thống tam giới chinh tin khấu trừ kỳ thỉnh nguyện tiêu phí rơi số điểm."
"Cái chức “Giấy Phụng Quan” này, có thể giúp đỡ người khác thực hiện nguyện vọng, quả thực rất có ý nghĩa, hơn nữa “Giấy Phụng Quan” có thể tùy tiện đi lại trên nhân gian, không phải chịu bất kỳ điều lệ hạn chế nào, tự do đến mức không thể tự do hơn."
Diêm Vương liến thoắng liến thoắng nói một đống lớn, nhưng A Yểu một câu cũng nghe không hiểu.
Hệ thống tam giới chinh tin là cái gì?
Điểm chinh tin là cái gì?
Làm sao để dẫn vào?
Khấu trừ như thế nào?
Quy định nhập giới là cái gì?
Là một con quỷ mới gia nhập vào địa phủ, nàng không có chút thông tin nào cả.
Thấy A Yểu vẫn mơ hồ như cũ, lòng kiên nhẫn của Diêm Vương cũng cạn kiệt.
"Tóm lại đây chính là một công việc tốt. Ngươi không cần phải tham gia sát hạch cũng nhận được chức vị, đây chính là phúc phần tám đời của ngươi đó! Công tác thế nào ư, làm nhiều thì quen tay thôi.''
Diêm Vương ném xuống một câu "Có gì không rõ thì hỏi Chung Quỳ", rồi nhau chóng bay đi giống như bị ma đuổi.
Chung Quỳ muốn cứu vãn mặt mũi của cấp trên trước mặt A Yểu, hắn giải thích: "Diêm Vương là người khá tốt, ngoại trừ tính tình keo kiệt, ăn nói vụng về, thiếu kiên nhẫn, đầu óc cũng đơn giản, không săn sóc cấp dưới, cả vô nhân tính nữa…"
Chung Quỳ mở miệng đếm khuyết điểm của Diêm Vương gia, lại phát hiện là không đếm hết được. Hắn xấu hổ, khụ khụ vài tiếng, miễn cưỡng nói: "Khụ, ngươi quen biết hắn lâu thêm chút nữa, sẽ biết bản tính của hắn không hề xấu đâu."
A Yểu lúc còn sống tuy rằng tin nhầm người, nhưng nàng vẫn có năng lực phân biệt rõ thiện ác; nàng có thể cảm nhận được Diêm Vương không có ác ý.
"Diêm Vương ngài ấy là người tốt… Là một quỷ quan tốt." Đầu lưỡi A Yểu cong lên, nghịch ngợm nói: "Trước kia lúc còn sống, ta rất sợ hắn. Hiện tại đã không còn là người, cảm thấy Diêm Vương rất đáng yêu."
Chung Quỳ xấu hổ, một tiểu cô nương mới có mười mấy tuổi lại khen kẻ cầm quyền ở địa phủ đã mười mấy vạn tuổi là đáng yêu, cũng không biết là tiểu cô nương này có lối tư duy quá mức kỳ lạ, hay là do Diêm Vương nhà bọn họ quá ấu trĩ.
"Ta đưa ngươi tới Giấy Phụng Miếu, địa phủ sẽ an bài cho ngươi một tiểu trợ lý, chuyện gì không hiểu thì có thể hỏi hắn."
A Yểu bị Chung Quỳ đưa tới trước một cái miếu hoang.
Chung Quỳ là người bận rộn ở địa phủ, có rất nhiều việc đang chờ hắn làm, sau khi đưa A Yểu tới Giấy Phụng Miếu xong liền bay đi.
Trước khi đi, hắn còn dặn dò: "Trợ lý của ngươi còn chưa tới, ước chừng khoảng một chén trà nhỏ nữa thì hắn mới tới, ngươi thong thả đợi một chút."
A Yểu ngẩng đầu nhìn bầu trời, đã không còn tung tích của Chung Quỳ.
Nàng lại cúi đầu nhìn mặt đất, nhìn thấy chân mình đang đặt dán chặt trên mặt đất.
Quỷ sẽ bay, chỉ có A Yểu không biết bay thôi.
Nàng hưng phấn nắm chặt hai tay nhỏ, thề với lòng một ngày nào đó nhất định phải học được cách bay lượn, làm một con quỷ danh xứng với thực!
So với nhìn bầu trời, xem mặt đất, hy vọng vào tương lai, thì cụ thể hơn chính là đi xem phía trước.
A Yểu đứng trước Giấy Phụng Miếu, tâm tình còn phức tạp hơn so với khi đứng trước Quỷ Môn Quan.
Nhìn cái cửa gỗ này không khác gì hàm răng của lão thái thái, nhìn xem, cái cửa sổ bằng giấy này còn tơi tả hơn cả quần áo của người hành khất (ăn mày),còn có cái mạng nhện dày như lụa này ---- cái miếu thờ rách nát tung tóe này, về sau lại chính là nơi ở lâu dài của nàng.
A Yểu che ngực, cau mày, một bộ dạng thâm cừu đại hận.
Không phải nàng đau lòng cho tình cảnh của chính mình, mà lo lắng tiểu trợ thủ khi thấy cái miếu cũ rách nát và tồi tàn này sẽ trực tiếp bỏ gánh giữa đường, không thèm làm nữa.
Tranh thủ trong lúc chờ tiểu trợ lý, A Yểu xắn tay áo, chuẩn bị quét tước cái miếu hoang này một phen.
Lúc còn sống, nàng cũng là con vợ cả, là Tam tiểu thư của Phủ Thái Phó, trừ bỏ phải thêu thùa vào ngày lễ Tết, thì nàng cũng chưa từng làm qua bất cứ việc nào khác.
Đối mặt với cái miếu thờ rách nát, nơi nơi phủ đầy màng nhện cùng tro bụi này, lại thêm việc không có dụng cụ quét tước, trong thời gian ngắn, chính nàng cũng không biết bắt tay từ đâu.
Khó khăn sinh ra chính là để chinh phục.
Rất nhanh, A Yểu đã tìm được chỗ để xuống tay.
Ở bên ngoài miếu hoang nàng tìm được một ít cành cây khô, sau đó lại dùng thêm mấy cái bao bố rách có sẵn trong miếu, chế thành một cái chổi lông gà đơn sơ.
Chổi lông gà không có lông gà, thì cũng giống như da hổ ớt xanh không có da hổ. A Yểu thầm nghĩ.
Vậy, bắt đầu dọn từ cái đơn giản nhất đi, quét mạng nhện!
Ngay từ đầu cũng rất thuận lợi, cây chổi lông gà tự chế này có thể quét hết đại đa số mạng nhện.
Chỉ là, quét quét một lúc, vấn đề bắt đầu xuất hiện rồi.
A Yểu chiều cao không đủ, vậy nên mấy nơi cao vượt tầm với của nàng, mạng nhện vẫn ngoan cường chiếm đóng.
A Yểu nắm chặt hai nắm tay nhỏ của mình, tự nhủ một cách quyết tâm rằng nhất định nàng sẽ học được cách bay. Sau khi học xong thì việc quét tước vệ sinh sẽ dễ dàng hơn một chút.
A Yểu của hiện tại, chỉ có thể tìm được trong miếu một cái bàn tương đối hoàn chỉnh, dùng để bù cho chiều cao khiêm tốn của nàng.
Phải biết rằng, người xui xẻo thì lúc nào cũng xui xẻo, loại vận đen này có thể kéo dài từ lúc ngươi còn là người cho tới khi ngươi thành quỷ.
A Yểu chân trước vừa mới chết, thi thể vẫn còn hơi ấm, chân sau đã bởi vì quét tước, suýt chút nữa trở thành con quỷ đầu tiên bị ngã chết.
Cái bàn này thoạt nhìn thì chắc chắn, nhưng thật ra bên trong đã sớm bị mối mọt cắn phá cho rỗng ruột. Thời điểm A Yểu vừa dẫm lên, cái bàn vẫn còn chịu được, chỉ là, khi nàng duỗi tay để quét mạng nhện thì trọng tâm bị lệch đi, cái bàn chịu lực không đều, chỗ bị mối ăn nứt đôi, phát ra những âm thanh nặng nề.
Khi A Yểu nghiêng người, tâm tư đều đặt ở mạng nhện chỗ góc tường, không kịp phòng ngừa liền mất đi điểm tựa. Thân thể của nàng chợt chao đảo, mắt thấy đầu sắp chào đất.
Trong nháy mắt khi sắp ngã xuống kia, trong đầu A Yểu hiện lên vài chuyện, không có ân oán lúc còn sống, cũng không có sầu lo mà tiếp nhận chức vụ sau khi chết, càng không có học được cảm giác tiếc nuối. Nàng chỉ có một ý nghĩ ---- đã là quỷ, lại chết thêm lần nữa thì sẽ biến thành cái gì đây?
Cuối cùng A Yểu cũng không thể tự trải nghiệm để đi giải đáp nghi vấn ấy.
Trong chớp mắt, khi đầu nàng sắp đập xuống đất, có một người đã kịp ngăn cản thảm kịch này phát sinh.
Người nọ ra tay nhanh gọn, kịp thời tránh cho đầu A Yểu tiếp xúc thân mật với đất.
Chỉ khổ cho cái eo của A Yểu.
Người nọ duỗi khuỷu tay về bên hông A Yểu, đỡ gập nửa thân trên của nàng hướng về phía trước, tránh cho đầu đụng phải mặt đất.
Tư thế này khiến cho cả đầu lẫn chân nàng đều rủ xuống theo lực hút của đất mẹ, eo trở thành điểm tựa duy nhất chống đỡ cho nàng, gánh vác trọng lượng của cả cơ thể.
Lấy eo làm trục, cả người A Yểu dường như gập lại bằng một góc bằng không.
Giống như gập đôi sợi dây thừng lại vậy.
A Yểu không phải là dây thừng, nàng là người sống sờ sờ…. Không đúng, nàng chính là một con quỷ xuyên thấu vừa mới chết nha!
May mắn thay, thân thể nàng còn có chút mềm dẻo, không bị chặn ngang đến mức đứt lìa, nhưng điều này cũng không chứng minh được là nàng có thể hoàn toàn chấp nhận tư thế này.
"Vị ân nhân này," Bởi vì bị gập ngang nên A Yểu nói thở rất hổn hển. "Có thể… thả ta xuống được không. Bằng không, ta có thể sẽ, tắt thở."
Uyên Pháp buông A Yểu xuống, một chút cũng không hề ôn nhu, giống như dân cờ bạc ném tiền lên chiếu bạc vậy.
Nhưng A Yểu thật ra cũng không ngại, đối phương cứu mạng mình, không ôn nhu thì có làm sao ----- ôn nhu cũng không thể sống lại được.
Hơn nữa, ân nhân của nàng trông thật sự rất đẹp mắt, so với những người nàng từng gặp qua còn đẹp hơn.
Thứ làm A Yểu ấn tượng sâu nhất, chính là đôi mắt sâu không thấy đáy kia, phảng phất như đã nhìn thấy vạn vật hưng thịnh rồi suy tàn, thời gian trong mắt hắn chỉ là cái chớp mắt.
Thời điểm nàng chuẩn bị tạ ơn hắn, lại nghe được ân nhân dùng một âm thanh từ tính thanh lãnh ra lệnh nói: " Đem ngón tay để lên mũi của ngươi."
A Yểu không biết đối phương muốn gì, nhưng chung quy đây chính là ân nhân cứu mạng của nàng, nghe hắn một câu cũng có mất gì đâu!
Nàng ngoan ngoãn đem ngón trỏ để lên chóp mũi của mình.
Ngón tay để ở vị trí này tương đối kỳ quái, A Yểu không nhịn được mà đem ngón tay đẩy đẩy cái mũi của mình lên trên.
Uyên Pháp cạn lời, "Kêu ngươi để tay lên mũi, chứ không bảo ngươi làm cái mũi heo."
A Yểu ngượng ngùng dừng tay, nhỏ giọng cãi lại: "Ta có thói quen làm cái mũi heo. Ngày thường, không có việc gì làm thì sẽ đem tay để trên chóp mũi, đây lại không phải loại chuyện thử chút sẽ mất mạng đâu…"
A Yểu giải thích trong bế tắc, miệng mở thành hình chữ "o".
Chẳng lẽ ân nhân kêu nàng để tay lên mũi là muốn thăm dò xem nàng còn sống hay chết, còn có hô hấp hay không?
A Yểu đem ánh mắt hướng về ân nhân của nàng, Uyên Pháp. Nàng nhìn Uyên Pháp, đồng thời run rẩy đem ngón tay để vào chỗ nhân trung dưới mũi.
Dưới ánh mắt khẳng định của Uyên Pháp, A Yểu để ngón tay của mình ở dưới mũi vài giây.
- ---- cái gì cũng không cảm nhận được.
Không có cái cảm giác ấm áp và mát lạnh khi thở ra hít vào.
Ngón tay cứ như vậy để dưới mũi, cứng đờ, giống hệt A Yểu đang đứng ngơ ngác tại chỗ.
Uyên Pháp thu lại lạnh nhạt trong ánh mắt, rồi thay thế bằng ấm áp bao dung. Hắn đã gặp qua quá nhiều người, vì không thể tiếp nhận sự thật rằng bản thân đã chết sau đó gây ra đại hoạ. Hắn không hy vọng A Yểu quên đi sự thật rằng nàng đã chết, chuẩn bị đi trước một bước mở đường.
"Cảm nhận được sao? Cái gì cũng không cảm nhận được đúng không? Ngươi cùng với con người đã có khác biệt thật lớn rồi…"
"Ngươi hiện tại là một con quỷ, không cần mơ tưởng đem bản thân trở thành người." Nửa câu sau còn chưa có nói xong, đã bị thần sắc mừng rỡ của A Yểu cắt đứt.
A Yểu thập phần vui vẻ, ngữ khí tràn đầy sức sống: "Thật tốt quá, ta cuối cùng cũng có được một chút cảm giác làm quỷ."
Nàng thao thao bất tuyệt, gấp không chờ được mà cùng Uyên Pháp chia sẻ sự vui sướng của chính mình.
"Từ khi ta thành quỷ đến giờ, cơ thể của ta không hề phiêu phiêu, chân toàn là dẫm trên đất mà đi, thậm chí lúc ở trước Quỷ Môn Quan vẫn còn có bóng nữa, mấy cái này khiến ta chịu đả kích thật lớn. Thế này thì làm quỷ với làm người thì có gì khác nhau đâu chớ!"
"Không thở được thật sự là quá tốt, tuy rằng ta không thể thở được nữa, nhưng ta phải làm một con quỷ có tôn nghiêm!"
Uyên Pháp nhướng mày, hắn quả nhiên là lo lắng quá mức rồi. Đứa nhỏ này căn bản không hề tồn tại mấy vấn đề tâm lý. Xem đi, nàng làm quỷ rất vui vẻ nha!
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường
Thập Bát: Chỗ A Yểu bị gập đôi —— “Mặc dù nàng có chút mềm dẻo… cũng không quá dẻo… nhưng không có nghĩa là nàng chấp nhận cái tư thế này.”
Ta hoài nghi ngươi đang lái xe, hơn nữa ta có chứng cứ.
Nguyệt Nguyệt: Văn hoá Trung Hoa, bác đại tinh thâm.
Hơi Hơi: Dấu chấm câu, sinh động sinh động.