“Anh sẽ chú ý hơn một chút.”
Thực ra, Tô Vãn nghĩ rằng dù Đại Chỉ huy Cố có chú ý cỡ nào, cũng không có tác dụng gì nhiều. Bởi vì chỉ riêng sự hiện diện của anh thôi đã tạo ra áp lực rất lớn cho người khác rồi.
Tất nhiên, Tô Vãn dần phát hiện ra, hình như cô đã bắt đầu miễn dịch với loại áp lực này?
Không biết là do đứa bé trong bụng có hơi thở tương đồng với Cố Tước, hay là vì thời gian hai người ở bên nhau ngày càng nhiều.
Tóm lại, hình như cô ngày càng thích anh ấy hơn.
Ở khu vực cảng có rất nhiều phi cơ, chỉ cần nhập vào số tinh tệ là có thể lái sử dụng.
Hai người nhanh chóng chọn được một chiếc phi cơ.
Nhưng ánh mắt của Cố Tước đột nhiên dừng lại ở đài phun nước ở quảng trường trung tâm gần đó.
Tô Vãn theo ánh mắt của anh nhìn qua, nghĩ rằng anh đang nhìn bức tượng bên kia.
Cô nói: “Ngôi sao hoang vu này vì điều kiện đất đai rất tốt nên được dùng chuyên để trồng trọt. Trước đây, một số nguồn cung cấp trái cây và rau củ của nhà hàng Tô gia cũng lấy từ đây. Bức tượng đó là của người đã phát hiện ra hành tinh này, mọi người dựng lên để tưởng nhớ ông ấy.”
“Ông ấy tên là Chu Viên,” Cố Tước tiếp lời, rồi thu lại ánh nhìn, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tô Vãn, “Đi thôi, chúng ta lên phi cơ.”
“Ừm.”
Sau khi xác định được điểm đến, Tô Vãn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ngay-bi-huy-hon-buoi-toi-bi-chi-huy-vua-dang-yeu-vua-hung-du-doi-om/3704662/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.