Cố Tước ngồi xuống bên cạnh Tô Vãn, giọng nói có chút bất đắc dĩ nhưng đầy cưng chiều: "Em chạy nhanh thật đấy."
Tô Vãn cười nhẹ: "Em chỉ là dân thường, không chịu nổi việc bị nhiều người chào hỏi như thế."
Mặc dù Cố Tước vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sự dịu dàng.
Bên cạnh, Hách Kiều Kiều đã hoàn toàn ngẩn ngơ! Đây... đây chẳng phải là Đại Chỉ huy sao?
Tại sao Đại Chỉ huy lại ở đây!?
Có lẽ vì Hách Kiều Kiều cứ chăm chăm nhìn về phía này, nên với khả năng nhạy bén của Cố Tước, anh quay đầu lại, không hài lòng nhìn cô. Ánh mắt lạnh lùng của anh như khiến m.á.u trong cơ thể người ta cũng theo đó mà hạ nhiệt.
Nhưng đồng thời, vẻ ngoài đẹp trai như vị thần của anh lại khiến trái tim Hách Kiều Kiều đập loạn nhịp.
Cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền lấy hết can đảm, lớn tiếng nói: "Chào ngài Cố Chỉ huy, tôi là Hách Kiều Kiều, em gái của hôn phu cũ Tô Vãn! Rất vui khi được gặp ngài!"
Hách Kiều Kiều chỉ muốn làm Tô Vãn khó chịu.
Dù sao thì, Chỉ huy Cố cũng là đàn ông, sao anh có thể không bận tâm đến hôn phu cũ của vợ mình chứ?
Hơn nữa, đó còn là người từng suýt cưới cô!
Nghe thấy vậy, Tô Vãn chỉ biết cạn lời, giận đến mức muốn đứng dậy ném Hách Kiều Kiều ra ngoài.
Dù sao thì tàu vẫn chưa khởi hành.
Tuy nhiên, Cố Tước lại đưa tay nắm lấy tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ngay-bi-huy-hon-buoi-toi-bi-chi-huy-vua-dang-yeu-vua-hung-du-doi-om/3704661/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.