Dù Cố Tước giữ gương mặt nghiêm nghị, nhưng trong đôi mắt đẹp vẫn thoáng qua sự dịu dàng đầy kỳ vọng.
Sau đó, anh mở tin nhắn của Tô Vãn gửi tới.
Tô Vãn: A Tước, chiều nay chúng em được nghỉ, em có thể đưa bạn bè đến phòng nghỉ riêng của anh ăn tiệc lớn được không?
Tô Vãn: Còn nữa, nguyên liệu trong bếp của anh có thể dùng hết để nấu đúng không?
Cố Tước đọc những dòng này, rồi quay đầu nhìn Bạch Hổ bên cạnh.
Bạch Hổ thường thích điều khiển một quả cầu kim loại có cánh.
Lúc này, quả cầu kim loại giả vờ hết pin, nằm “chết” ngay tại chỗ...
Cố Tước quay đầu lại, mở giao diện ảo và trả lời tin nhắn cho vợ nhỏ.
Cố Tước: Được.
Và không nói thêm gì nữa.
Nhận được tin nhắn, Tô Vãn lập tức dẫn mấy người bạn nhỏ đến phòng nghỉ riêng của Cố Chỉ Huy.
Kết quả là khi chờ thang máy ở tầng một, cô gặp Giám đốc của Học viện Quân sự Đại học Đế Quốc, Mục Lôi.
Vài học sinh lập tức thu lại vẻ mặt tươi cười, đứng nghiêm chào Mục Lôi.
Mục Lôi vốn là người rất nghiêm khắc, khi ánh mắt ông lướt qua, đến cả cô tiểu thư Rosina vốn lúc nào cũng vui vẻ và Alex cũng phải đứng nghiêm chỉnh.
“Các em đang làm gì ở đây?”
Tô Vãn vội nói: “Chiều nay được nghỉ, bọn họ muốn thử tài nấu ăn của em, mà đúng lúc phòng bếp của Cố Chỉ Huy có đủ nguyên liệu.”
“Em biết nấu ăn à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ngay-bi-huy-hon-buoi-toi-bi-chi-huy-vua-dang-yeu-vua-hung-du-doi-om/3704615/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.