Nhà ở Cảnh Duyệt Vinh Viên cũng lâu rồi không ai lui tới. Tuy rằng vẫn sạch sẽ như cũ, nhưng lại thiếu cảm giác ấm áp của một gia đình. Ngữ Ca cố chấp muốn về nơi này, cô biết, ở đây cô và Hiểu Kiều có rất nhiều kỷ niệm, những ký ức ấm áp, tốt đẹp là điều cần thiết cho Hiểu Kiều lúc này.
Kiều Hiểu Kiều vẫn không muốn trao đổi nhiều với cô, tắm xong đi lấy mền, gối ra ghế sofa, Cận Ngữ Ca thấy vậy, trong lòng rầu rĩ đau đớn,
"Hiểu Kiều..."
Hiểu Kiều không chịu ngẩng đầu nhìn cô, "Đừng ép tôi."
Trong phòng lại yên tĩnh, trong lòng 2 người như có 1 tảng đá đè nặng đến mức thở không nổi. Cận Ngữ Ca nhanh chóng nói: "Kiều đi ngủ sớm một chút, nhớ bôi thuốc lên chân."
Nói xong, quay đầu nhìn Hiểu Kiều, rồi dắt tay Khởi Ngao vào phòng ngủ. Cánh cửa phòng ngủ đóng lại, cô ngồi xổm xuống ôm con vào lòng, nước mắt dâng trào, cố gằng kìm chế hết sức cho nó đừng tuôn rơi. Hiểu Kiều lạnh lùng, vô tình làm cô cực kỳ khó chịu, nỗ lực dùng tình cảm ấm áp, sự dịu dàng để bù đắp lại bị cự tuyệt như vậy, khiến cô cảm thấy lòng đau như dao cắt.
Qua nguyên tiêu, Cận Ngữ Ca bắt đầu quay về công ty làm việc. Rời khỏi con 1 chút cô cũng đứng ngồi không yên, vì vậy mỗi ngày đều dẫn con đến Cận thị. Mỗi ngày Cận Khởi Ngao bị mẹ dẫn theo, lại ngồi yên trong phòng làm việc quá lớn. Lúc trước cô bé không được tự do như mong muốn, giờ càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ma-tuyen/1360431/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.