Kế hoạch của Thẩm Chứng Ảnh không có gì sai cả. Rơi vào tình huống xấu hổ thế này không thích hợp nói chuyện tiếp, chi bằng ai về nhà nấy cho bình tĩnh lại, khi nào nguôi nguôi thì lại gặp. Mặc dù Hồ Lại thấy mình không có nghĩa vụ phải giải thích cho Giang Ngữ Minh nghe cuộc sống riêng tư của Thẩm Chứng Ảnh, nhưng thời điểm và động cơ xuất hiện của cô thật sự khả nghi, danh tính cũng không vẻ vang gì theo quan niệm của người đời.
Lý trí nói với Hồ Lại rằng, chuyện này không có vấn đề gì.
Chẳng lẽ muốn Thẩm Chứng Ảnh kéo tay mình đến trước mặt Giang Ngữ Minh nói: Đây là bạn gái của mẹ, từ nay về sau mẹ và cô ấy sẽ ở bên nhau.
Hành động dứt khoát và ngầu đét như thế chỉ có mình mới làm được.
Thẩm Chứng Ảnh ư? Một vạn vũ trụ cũng không có khả năng.
Hồ Lại hiểu chứ.
Nhưng hiểu thì hiểu thế, trong lòng vẫn không tránh khỏi cảm giác chua xót. Rõ ràng tình cảm rất quang minh chính đại, ấy vậy mà lại giống như đang đi ăn trộm ăn cắp. Điều làm Hồ Lại khó chịu nhất là, ánh mắt Thẩm Chứng Ảnh lúc ấy lóe lên sửng sốt, xấu hổ lúng túng, nhưng duy độc không thấy quyến luyến. Chẳng lẽ ở bên nhau bao nhiêu ngày như vậy, lại không thắng nổi một câu của con trai chị ấy sao?
Liệu Thẩm Chứng Ảnh có chọn tin lời của Giang Ngữ Minh không, Hồ Lại cũng không chắc.
Ngoại trừ ý định thấp hèn ban đầu, người mù còn cảm giác được trong quá trình lui tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-luan-ve-bien-phap-tot-nhat-trung-tri-nguoi-yeu-cu-trang-hoa/902699/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.