Ngọc Lan lịch đêm ngày mùng 5 tháng 1 năm 10010, khắp thiên địa đều đắm chìm trong màn đêm u tối, đây đó những lớp tuyết đọng vẫn còn chưa tan hết, song lúc này 'Đồ Nhĩ Thành' lại đang bị vây hãm trong một cỗ áp lực đáng sợ. Trên tường thành, thành chủ của Đồ Nhĩ hành đang lo lắng nhìn ra bên ngoài, phía xa xa mơ mơ hồ hồ xuất hiện không ít bóng người song không thể nào nhìn rõ ràng được. "Hắc Thổ thành rốt cuộc là có bao nhiêu người?" Thành chủ 'Đức Lặc' quay sang quát hỏi thủ hạ. "Thành chủ đại nhân, lính tuần tra sau khi phát hiện ra có quân đội đang tiến đến thì lập tức bẩm báo về, song không thể xác định được rõ là có tất cả bao nhiêu tên. Có điều cái tên tráng hán cầm đầu kia hình như là một trong số ngũ đại chiến thần trong truyền thuyết của Hắc Thổ thành." Tên thủ hạ đứng bên cạnh lập tức khẩn trương bẩm báo. "Ngũ đại chiến thần?" Thành chủ nóng nảy, "Cứ khoe là cửu cấp cường giả thì là cửu cấp cường giả chắc? Ta còn nói ta là Thánh vực cường giả đấy! Theo dõi cẩn thận một chút cho ta, nhất định phải cố thủ cho chặt vào." "Vâng, thưa thành chủ đại nhân." Tên tướng thuộc hạ tức thì tuân lệnh. Đồ Nhĩ thành khi phải đối mặt với địch nhân tiến công, căn bản không dám ra giữa bình nguyên tiến hành giao chiến, chỉ dựa vào thành trì để cố thủ. Dù sao thì thủ thành cũng khó bị đánh hơn một chút. Lão nhị An Khoa lạnh lùng nhìn thành trì ở phía xa, lúc này động thái của Hắc Thổ thành trải ra vô cùng rộng, trong năm đại đội có biên chế cao thì chỉ có một đội lưu lại ở nhà để phòng ngự, còn 4 đại đội khác thì phân biệt do An Khoa, Hắc Sa, Bố Ân, Cái Tỳ bốn người suất lĩnh, chia nhau tân công 4 tòa thành ở vị trí gần nhất. "Dừng!" An Khoa giơ tay phải lên, hét lớn một tiếng. Nhất thời 1800 tên lính toàn bộ đều dừng lại, tất cả mọi người đều sùng bái nhìn về phía thân ảnh cao nhất ở vị trí trung tâm. Binh lính Hắc Thổ thành được Ba Khắc ngũ huynh đệ huấn luyện chính là có thưởng phạt phân minh, bình thường vẫn hay cùng đám lính nô đùa. Khi binh sĩ huấn luyện thì bọn họ cũng huấn luyện. Khi đám lính phải đeo vật nặng để chạy thì 5 huynh đệ Ba Khắc lại huấn luyện bằng cách nâng cự thạch hơn 10.000 cân. Do đó, binh sĩ của Hắc Thổ thành đương nhiên lại càng thêm sùng bái đối với thủ lĩnh của bọn họ. "Đức Lặc, ngươi nghe ta nói đây." An Khoa gầm lên một tiếng. Tiếng gầm ẩn chứa Bất tử đấu khí tựa như tiếng sấm vang vọng khắp Đồ Nhĩ thành, khiến cho bọn lính trong thành vô cùng kinh hãi. Chỉ riêng thanh âm đó thôi đã khiến cho bọn chúng sĩ khí đại giảm rồi, xem ra những gì trong truyền thuyết nói đều là thực. Cường giả như vậy, bọn chúng liệu có thể ngăn cản được không đây? Thành chủ 'Đức Lặc' trong lòng cũng có chút kinh hoàng song hắn cũng không muốn để mất hang ổ của chính mình. "Muốn nói gì thì nói nhanh đi, đừng lãng phí thời gian." Đức Lặc lấy hết dũng khí quát to, tiếng hắn tại tường thành cũng có thể coi là lớn, song khi truyền tới vị trí của An Khoa thì thanh âm đã nhỏ đi rất nhiều rồi, ngay đến một chút lực uy hiếp cũng chẳng hề có. An Khoa tiếp tục như sấm động lớn tiếng nói: "Đức Lặc, ngươi chỉ cần dâng Đồ Nhĩ thành ra thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không ... chiếc búa này của ta sẽ không lưu tình nữa." An Khoa vừa nói xong đã khiến cho đám quân nhân của Đồ Nhĩ thành không ít tên đã cảm thấy khiếp sợ rồi. Bởi vì, từ trước khi Hắc Thổ thành công kích, trong Đồ Nhĩ thành không ít người đã âm thầm đầu hàng Hắc Thổ thành rồi. "Ồ, ngươi là muốn chết phải không?" Tiếng An Khoa truyền tới toàn bộ đám quân nhân khắp Đồ Nhĩ thành. Đồ Nhĩ thành 'Đức Lặc' cắn răng câm tức nhìn đám nhân mã ở đằng xa của Hắc Thổ thành. "Sát!" Một tiếng hét lớn đột nhiêng vang vọng giữa đất trời. Trên bờ tường Hắc Thổ thành, đại lượng binh sĩ đều thất kinh, chỉ nghe phía dưới thành vô số chiến sĩ của đối phương đều hô vang giận dữ: "Sát!" "Sát!" ... Đám đông đều giương thuẫn bài lên điên cuồng đòi tấn công Đồ Nhĩ Thần, từng đợt từng đợt tiếng hô hào vang lên khiến cho lòng người ở trong thành đều cảm thấy kinh hoàng. "Cung tiễn thủ! Bắn cho ta, bắn chết bọn chúng!" Thành chủ 'Đức Lặc' mặt đỏ tía tai, gào lên một tiếng. Trên tường thành đông đảo cung tiễn thủ lập tức kéo cung tiễn trong tay lên, nhằm về phía địch nhân ở đằng xa mà bắn tới. Đợt xạ kích tập thể đầu tiên, đại đa số mũi tên nhọn đều bắn phải các tấm chắn, chỉ một số ít là có thể làm bị thương binh sĩ của Hắc Thổ thành, có một vài binh linh không may thì bị bắn chết. "Bắn chết bọn chúng cho ta." Đức Lặc giận dữ rống lên. Không đợi cho đám cung tiễn thủ bắn lần thứ 2, An Khoa đã hạ lệnh cho quân đội lui về phía sau rồi tự mình một mình phóng tới trước cửa thành. Chỉ thấy hắn nổi giận gầm lên một tiếng rồi rút cây búa đáng sợ ở sau lưng ra, quay về phía cửa thành bổ mạnh một cái. "Ầm!" Đám người trên tường thành đều giật mình, cửa thành của Đồ Nhĩ thành vừa mới bị bổ một nhát đã vỡ vụn ra, một lượng lớn gỗ đá vỡ vụn văng ra khắp tứ phía. An Khoa kể cả không biến thân cũng đã là cửu cấp chiến sĩ, với một cái cửa thành của một thành nhỏ như Hắc Thổ thành, muốn bổ ra căn bản cũng không phải là việc khó. "Cửa thành bị bổ ra rồi." "Chiến thần sắp vào rồi!" Các tiếng kêu thảm vang lên trong khắp đám binh sĩ của Đồ Nhĩ thành. Thành chủ 'Đức Lặc' ngay khi biết cửa thành bị bổ ra, sắc mặt đã trắng bệch không còn hột máu. "Hây!" Chiếc búa cực lớn lại vung lên, đám binh sĩ xung quanh lập tức bị chém đứt, thân thể bay tán loạn. Đám lính của Đồ Nhĩ thành ở xung quanh bị dọa đến nỗi lập tức lùi về phía sau, nhìn An Khoa được bao phủ trong Bất tử đấu khí điên cuồng giận dữ cứ như là một ma thần vậy. An Khoa huy vũ cây búa lớn đáng sợ, rống lên giận dữ: "Cút ra, chết hết đi!" Chiếc búa lớn được huy vũ uyển chuyển như phong luân, có điều 'Phong Luân' này lại cắt được cả da thịt, phàm là bị 'Phong Luân' này liếm qua một chút thì thân thể lập tức bị cắt đứt ra, ngay từ đầu đã thọc sâu vào giữa đám binh lính của Đồ Nhĩ Thành song lại không một ai dám ngăn cản vị ma thần này. Chỉ trong chốc lát, đám binh lính Hắc Thổ thành đã từ ngoài cửa thành xông vào. "Chúng ta đầu hàng, chúng ta đầu hàng." Theo tiếng hô đầu hàng thứ nhất, lần lượt những tiếng đầu hàng cứ thế vang lên. Ngay khi An Khoa vừa múa cây búa lớn nhuốm đầy máu lên thì trên tường thành, đám binh sĩ đã buông cả vũ khí xuống, chỉ còn lại 'Đức Lặc' gục xuống đất cùng một vài người bên cạnh đang đứng chờ An Khoa. "Đại nhân, ta là Phúc Nhĩ Đức." Trong số đó có một viên quan quân liền cung kính gọi. "Ồ, ngươi chính là Phúc Nhĩ Đức ư." An Khoa biết rất rõ, Phúc Nhĩ Đức này chính là một trong số những quan quân đầu hàng. Từ khi trận chiến này còn chưa bắt đầu, đối phương không ít người đã âm thầm đầu hàng rồi. Hơn nữa Hắc Thổ thành lại mới có 5 huynh đệ Ba Khắc, liệu có trận chiến nào mà lại có thể không thắng được đây? Đối với chiến tranh của con người, con người chính là nhân tố quyết định. Khi thực lực không chênh lệch quá lớn so với nhau thì cần phải có chút mưu kế thì mới hữu hiệu. Song khi mà sự chênh lệch về thực lực là quá lớn, như An Khoa một mình đã có thể quét ngang cả Đồ Nhĩ thành, chiến đấu như vậy căn bản là không thể thay đổi được gì, chiến thắng là điều đương nhiên, không cần phải lo nghĩ. Ngọc Lan lịch. Ngày mùng 5, Hắc Thổ thành phát động chiến tranh. Nhưng mới qua ngày mùng 6, Lâm Lôi đã có trong tay mình tổng cộng là 5 thành trì, như thường lệ bắt đầu tiến hành khống chế dân cư. Nếu cộng thêm cả các hương hạ, tiểu trấn nhỏ nữa thì tổng cộng số dân đã lên đến gần 300 vạn rồi. Dựa theo quy củ thông thường của Hỗn loạn chi lĩnh thì phải chiếm được cả một quận thành thì mới có tư cách để xưng là công quốc. Cả 5 thành trì của Lâm Lôi đều là thành nhỏ, trong thành chỉ có thể dung nạp được mấy vạn người mà thôi. Còn quận thành thì có thể dung nạp tới hơn 10 vạn dân cư. Sau khi loạt trận tốc chiến tốc thắng này kết thúc, Lâm Lôi tạm thời đình chỉ việc tiếp tục tiến hành công kích để nhanh chóng tiến hành chỉnh đốn quân đội. Hắc Thổ thành nguyên lai từ trước có 5 đại đội thì được xưng là 'Đệ Nhất Sư Đoàn', trở thành sư đoàn trung tâm, còn bốn sư đoàn của 4 thành trì còn lại, quân hưởng cũng được đề cao, tương đương với khoảng 2/3 so với đệ nhất sư đoàn. Thuế phú của dân chúng được giảm xuống, những loại phổ biến cũng được giảm tới hơn một nửa. Tại Ngọc Lan đại lục, mỗi sư đoàn đều bao gồm 9000 người. Có điều do ở Hỗn loạn chi lĩnh, chiến đấu bình thường đều tương đối là rời rạc, cho nên Lâm Lôi vẫn còn phải lựa chọn biên chế cho phù hợp. Cứ 5 đại đội cao biên chế thì lập thành một sư đoàn. Năm sư đoàn nhanh chóng được chỉnh đốn, huấn luyện. Những thành trì ở xung quanh cũng đều cảm nhận được sự uy hiếp, bọn họ đều biết Hắc Thổ thành có thực lực cường đại, đang lúc Hắc Thổ thành vẫn còn trong quá trình chấn chỉnh, huấn luyện thì đã có một thành trì đến chủ động đầu hàng. Nguyên nhân là - Thành chủ đương nhiệm của bọn họ đã mang theo tài sản khổng lồ cùng với đám hộ vệ trốn ra khỏi thành mất rồi. Ba Khắc, Tái Tư Lặc hai người đang tiến đến Hắc Ô sơn, bèn ngẩng đầu nhìn trên đỉnh núi. "Ba Khắc." Tái Tư Lặc đột nhiên mở miệng gọi. Ba Khắc cũng nhìn về phía Tái Tư Lặc, Tái Tư Lặc bèn nói: "Hắc Sa trên đường đến Hỗn loạn chi lĩnh đã đạt tới cửu cấp rồi, năm huynh đệ các người hiện tại đều đã tự mình có được thực lực của Thánh vực. Ta trong vòng 2 năm gần đây cũng đã mau chóng có được sự đột phá. Ngươi thử nói xem, 5 huynh đệ các ngươi đi chinh chiến, ngoài sự hỗ trợ của ta ra thì quan trọng nhất là chúng ta còn có Lâm Lôi và lưỡng đầu ma thú lợi hại. Lực lượng như vậy đủ để giúp chúng ta kiến tạo ra một vương quốc, thậm chí là cả một đế quốc!" "Tái Tư Lặc tiên sinh, ý của người là." Ba Khắc mắt sáng rực lên. Tái Tư Lặc nghiêm túc nói. "Ba Khắc, hiện nay các thế lực lớn tại đại lục, ngoại trừ Áo Bố Lai Ân đế quốc, Ngọc Lan đế quốc ra thì còn có La Áo đế quốc, Lai Nhân đế quốc, Thần Thánh đồng minh, Hắc Ám đồng minh, đều là không có Thần cấp cao thủ cả." Ba Khắc gật đầu tán đồng. "Trong đó La Áo đế quốc, Lai Nhân đế quốc, 2 đế quốc này ngay cả một cao thủ có thể sánh với Hắc Đức Sâm cũng đều không có. Còn chúng ta chẳng những có Lâm Lôi mà còn có cả Bối Bối." Tái Tư Lặc rất tự tin, "Một đế quốc muốn thành lập thì quan trọng nhất chính là lực lượng. Lực lượng mà cường đại thì muốn kiến tạo một đế quốc cũng là có hy vọng." Ba Khắc cũng có chút hưng phấn. "Tái Tư Lặc tiên sinh, ý của người là chúng ta cùng nhau đồng thời kiến tạo nên một đế quốc?" Ba Khắc nhìn về phía Tái Tư Lặc. Tái Tư Lặc cười nói: "Đây mới chỉ là ý nghĩ của ta mà thôi. Mục tiêu của chúng ta là tiêu diệt thế lực của Quang Minh giáo đình tại Hỗn loạn chi lĩnh. Quang Minh giáo đình hiện tại là đang chiếm cứ 1/3 địa bàn của Hỗn loạn chi lĩnh, muốn tiêu diệt được bọn họ thì chúng ta cũng phải chiếm được không ít địa bàn. Đến khi tiêu diệt được bọn chúng, chiếm lấy địa bàn của chúng ... thì chúng ta sẽ nắm được tới hơn phân nửa địa bàn của Hỗn loạn chi lĩnh rồi. Đến lúc đó, sẽ lại tiếp tục giải quyết đám Hắc Ám giáo đình ở một phương nữa thì Hỗn loạn chi lĩnh sẽ là của chúng ta." Ba Khắc cảm thấy tim mình như đang đập nhanh hơn. Hỗn loạn chi lĩnh xưa nay vẫn là một vùng đất hỗn loạn, chỉ xét về mặt diện tích, mặc dù nhỏ hơn so với Áo Bố Lai Ân đế quốc song căn bản là lớn hơn so với La Áo đế quốc và Lai Nhân đế quốc. "Kiến tạo ra một đế quốc ..." Ba Khắc nhãn tình sáng rực lên. "Ha ha, đừng vội, cứ đi từng bước một. Với thực lực của chúng ta, nhiều người cùng liên thủ lại, cứ chiếm lấy mười mấy công quốc tại Hỗn loạn chi lĩnh, kiến tạo ra một vương quốc thì gần như là nắm chắc rồi." Tái Tư Lặc tự tin nói. Ba Khắc liền gật đầu. La Áo đế quốc, Lai Nhân đế quốc, bọn họ liệu có được bao nhiêu Thánh vực cao thủ đây? Lưỡng đại đế quốc này không như Áo Bố Lai Ân đế quốc, Ngọc Lan đế quốc có thực lực ẩn tàng thâm hậu, cũng không như Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình có thể nhờ thiên sứ giáng lâm. Nguồn truyện: Truyện FULL Tỷ như La Áo đế quốc, tổng số Thánh vực cao thủ thậm chí còn chưa tới mười người. Ngoài Lâm Lôi, còn có 5 vị Bất tử chiến sĩ. Đặc biệt là khi Ba Khắc bọn họ trong trạng thái hình người mà đạt tới Thánh vực thì mới chính thức phát huy hết được thực lực chân chính của Bất tử chiến sĩ. Cả 5 liên hợp lại, hơn nữa lại càng thêm đáng sợ với Lâm Lôi, Bối Bối ... thực lực như vậy, Quang Minh giáo đình liệu có thể không sợ hãi được chăng? Kiến tạo một đế quốc, có gì là không thể? "Chiếm cứ toàn bộ Hỗn loạn chi lĩnh là rất khó khăn, dù sao thì nơi này cũng rất phức tạp." Tái Tư Lặc mỉm cười nói. "Song ta vẫn rất tự tin." Ông ta nghiêng đầu nhìn về phía đỉnh Hắc Ô sơn, Lâm Lôi hiện đang ở trên núi. Tái Tư Lặc chậm rãi nói: "Ta trong lòng có một mục tiêu, rồi sẽ đến một ngày, chúng ta tạo ra được một đế quốc cường đại, về phần Lâm Lôi ... hắn có vai trò đối với đế quốc của chúng ta cũng giống như vai trò của Vũ Thần tại Áo Bố Lai Ân đế quốc." "Vũ Thần?" Ba Khắc bỗng giật mình. Tái Tư Lặc mỉm cười gật đầu. Một đế quốc khổng lồ thì cần phải có cao thủ có khả năng chấn nhiếp được các thế lực đứng đầu thì mới có thể tự lập được. Như La Áo đế quốc, Lai Nhân đế quốc, trên thực tế lưỡng đại đế quốc này đều là bị lệ thuộc vào Ngọc Lan đế quốc, là bởi vì bọn họ không có lực lượng đứng đầu. Theo cái giấc mộng đế quốc kia của Tái Tư Lặc thì tồn tại tối cao ấy chính là Lâm Lôi. Như Vũ Thần tọa trấn Áo Bố Lai Ân đế quốc, như Đại Đế Ti tọa trấn Ngọc Lan đế quốc ... tương lai Lâm Lôi cũng sẽ tọa trấn cái đế quốc tương lai kia! Đương nhiên hiện tại Lâm Lôi vẫn còn chưa có thực lực kinh người đến như vậy. "Mới 28 tuổi mà đã có thể đạt tới một cảnh giới đáng sợ rồi. Một nhân vật như vậy, tương lai chẳng biết sẽ còn đạt tới trình độ nào nữa, ngươi có thể tưởng tượng được không?" Tái Tư Lặc cười liếc mắt nhìn Ba Khắc một cái. Ba Khắc gật đầu. Sự cường đại của Lâm Lôi đích thực là khiến cho Ba Khắc ngũ huynh đệ phải ngưỡng mộ. "Đi thôi, tới gặp Lâm Lôi nào." Tái Tư Lặc cười nói. Ông ta đã sống tới hơn 800 năm rồi, lão già này hiện tại đã nung nấu một ý niệm trong đầu như vậy, làm cho nhiệt huyết trong lòng ông ta cũng không ngừng tăng lên. Xây dựng nên cả một đế quốc mới tại Ngọc Lan đại lục, đây quả là một việc khiến cho người ta phải hưng phấn đến nhường nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]