Tuyết rơi càng lúc càng lớn, làm mặt đất đã dày đặc một tầng trắng xóa, Lâm Dực mới vừa đi ra ngoài, đã ngã ngay một cú chổng vó lên trời. Lắc đầu, y chỉ cảm thấy đầu mình đau vô cùng, nhức nhối đến mê man, cho đến khi đã ý thức được miệng hố tuyết trước mặt, y rốt cục mới chịu ngồi dậy.
Bị một cái tát như trời giáng của Nam đại ca, nửa bên mặt y vừa sưng vừa nóng đến phát nhiệt, bĩu một xoa xoa phần đau đớn, Lâm Dực “tê tê” hai tiếng, trong lòng tự nhủ Nam đại ca lúc còn trẻ tuyệt đối đã đập chết không ít người, bằng không thì sao cái tát này lại có độ mạnh yếu vừa đủ như vậy.
Vỗ vỗ mấy bông tuyết dính trên mông rồi đứng lên, Lâm Dực đang lo lắng còn có thể kịp bắt xe hay không, thì vừa ngẩng đầu, lại trông thấy một chiếc xe màu trắng ngừng ngay trước mặt.
Đình trệ động tác trên tay, Lâm Dực nhíu mày nhìn người vừa bước xuống xe.
“Như thế nào? Định ra ngoài à?” Giương cao cái cằm, Hàn Ninh Cân đã mở miệng trước tiên.
“…”
Kỳ thật bộ dạng của Lâm Dực hiện tại thập phần buồn cười, má trái sưng đỏ năm dấu ngón tay, dù dưới đèn đường lờ mờ vẫn có thể nhìn được rõ ràng, đống tuyết dính trên tóc lúc ngã sấp xuống cũng chưa kịp thanh lý, sáng lóng lánh lóng lánh, y chang như một cụ ông lẩm cẩm.
“Ngược lại là so với tôi tưởng tượng còn tốt hơn nhiều.”
Thấy Lâm Dực không nói lời nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-lo-phu-phu/2380362/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.