Tuyết rơi càng lúc càng lớn, làm mặt đất đã dày đặc một tầng trắng xóa, Lâm Dực mới vừa đi ra ngoài, đã ngã ngay một cú chổng vó lên trời. Lắc đầu, y chỉ cảm thấy đầu mình đau vô cùng, nhức nhối đến mê man, cho đến khi đã ý thức được miệng hố tuyết trước mặt, y rốt cục mới chịu ngồi dậy.
Bị một cái tát như trời giáng của Nam đại ca, nửa bên mặt y vừa sưng vừa nóng đến phát nhiệt, bĩu một xoa xoa phần đau đớn, Lâm Dực “tê tê” hai tiếng, trong lòng tự nhủ Nam đại ca lúc còn trẻ tuyệt đối đã đập chết không ít người, bằng không thì sao cái tát này lại có độ mạnh yếu vừa đủ như vậy.
Vỗ vỗ mấy bông tuyết dính trên mông rồi đứng lên, Lâm Dực đang lo lắng còn có thể kịp bắt xe hay không, thì vừa ngẩng đầu, lại trông thấy một chiếc xe màu trắng ngừng ngay trước mặt.
Đình trệ động tác trên tay, Lâm Dực nhíu mày nhìn người vừa bước xuống xe.
“Như thế nào? Định ra ngoài à?” Giương cao cái cằm, Hàn Ninh Cân đã mở miệng trước tiên.
“…”
Kỳ thật bộ dạng của Lâm Dực hiện tại thập phần buồn cười, má trái sưng đỏ năm dấu ngón tay, dù dưới đèn đường lờ mờ vẫn có thể nhìn được rõ ràng, đống tuyết dính trên tóc lúc ngã sấp xuống cũng chưa kịp thanh lý, sáng lóng lánh lóng lánh, y chang như một cụ ông lẩm cẩm.
“Ngược lại là so với tôi tưởng tượng còn tốt hơn nhiều.”
Thấy Lâm Dực không nói lời nào, Hàn Ninh Cẩn liền cố ý nhìn vào má trái của y, hừ lạnh mà nói.
Không hiểu sao, Lâm Dực lại cúi đầu xuống, cười khẽ một tiếng.
Phát giác được ánh mắt kinh ngạc của đối phương, Lâm Dực thở dài, dừng lại vài giây, một lần nữa nhìn về phía Hàn Ninh Cẩn: “Kỳ thật…tôi nên cảm ơn cậu.”
“Cái gì?”
“Cảm ơn cậu, Ninh Cẩn.” Lâm Dực vẻ mặt thành thật mà lặp lại.
“… anh cảm ơn tôi cái gì?” Sắc mặt của đối phương đã cực kỳ âm trầm.
Lâm Dực sờ sờ gọng kính, nghĩ nghĩ, bình tĩnh giải thích: “Cậu xem, một người như tôi, vốn nên tiếp tục cẩn thận từng li từng tí mà sống cho qua ngày, lừa gạt thân nhân bên cạnh, cũng không yêu cầu xa vời có bất luận kẻ nào hiểu được mình, lại càng không dám đối với Ôn Kỳ có tí xíu kỳ vọng.”
“Nhưng mà… bây giờ đã không giống với lúc trước.”
Nói xong, Lâm Dực trầm mặc, y biết rõ, đối phương sẽ minh bạch ý của y.
Cũng đúng như y đang suy nghĩ, Hàn Ninh Cẩn nắm chặt nắm đấm vung tới phía y.
“Anh không có tư cách!” Cắn răng, ngữ khí của Hàn Ninh Cẩn tràn ngập không cam lòng.
Lâm Dực có thể tưởng tượng được tâm tình của hắn, cho nên mặt cũng không đổi sắc mà nhặt lên kính mắt, Lâm Dực cẩn thận lau lau thấu kính, không có ý định dây dưa quá nhiều.
“Tôi vẫn là một người ích kỷ,” nói xong, Lâm Dực lách qua đối phương, “Chúng ta đừng gặp lại nữa.”
Muốn chấm dứt triệt để, dù sao cũng cần có một người làm đao phủ.
Lâm Dực không muốn so đo thị phi đúng sai, y chỉ là không thể chờ đợi để gặp được Ôn Kỳ, có mấy lời y phải chính miệng nói cho hắn biết, vô luận kết quả như thế nào.
“Lâm Dực!”
Thanh âm của Hàn Ninh Cẩn bỗng nhiên lại vang lên từ phía sau, tuy đã cách một khoảng cách không nhỏ, Lâm Dực vẫn như trước nghe được *** tường.
Hắn nói: “Lâm Dực, anh không muốn làm cho Ôn Minh quay trở lại ngục giam sao?”
“…”
Lâm Dực dừng lại.
“Tôi nói rồi, tôi có thể thả hắn ra, thì sẽ có cách tống hắn trở lại.”
Với một ngữ khí vô cùng chắc chắc, Hàn Ninh Cẩn tiếp tục nói.
“…” Lâm Dực liền trầm mặc.
Thật sự là y so bất cứ người nào đều hi vọng Ôn Minh có thể trả giá thật đắt cho những hành vi mà lão ta đã gây ra, loại người cặn bã như lão vốn nên ở trong ngục giam suốt đời mới đúng, huống chi chỉ cần lão được tại ngoại một ngày, cuộc sống của Ôn Kỳ sẽ còn tiếp tục tồn tại những nguy hiểm khó lường.
Hơn nữa Lâm Dực là một người rất thực tế, y sẽ không vọng tưởng Ôn Minh sớm muộn gì sẽ rơi vào lưới pháp luật như mấy tình tiết cảnh sát bắt cướp trong phim, Ôn Minh quá giảo hoạt, Tô Âm đã sớm nói, cảnh sát dù điều tra lão rất lâu nhưng vẫn không có cách nào nắm giữ bằng chứng chính xác để tống lão vào tù.
Cho nên Lâm Dực kỳ thật đã động tâm, vì những lời nói của Hàn Ninh Cẩn mà động tâm.
Cho nên, dù Lâm Dực biết rõ chính mình không nên có chút do dự, nhưng sự thật là —— y đã quay người rồi.
“… Điều kiện?”
Tiếng nói khàn khàn, Lâm Dực dùng sức đứng vững thân thể, y có chút lạnh, đầu óc đã hỗn loạn thành một đống.
Hàn Ninh Cẩn lại nở nụ cười, cười đến khóe mắt phát hồng, chờ cười đến đã rồi, hắn mới lạnh lùng mà nhìn Lâm Dực: “Tôi đã nói, anh thiếu nợ tôt rất nhiều, tôi sẽ đòi lại từng thứ từng thứ một.”
“Tôi hiện tại…muốn anh.”
Lâm Dực sửng sốt.
Vài phút sau, Lâm Dực trực tiếp đi về hướng Hàn Ninh Cẩn: “Nói đi, đi đâu?”
Lâm Dực không còn trẻ nữa, y đã không còn ý nghĩ bảo vệ trinh tiết mãnh liệt gì, y chỉ đang chán nản suy nghĩ, ở trong mắt Hàn Ninh Cẩn, bản thân mình vậy mà vẫn còn tồn tại một mức giá trị không thể tưởng tượng nổi như vậy.
Y càng không thể tưởng được, quan hệ giữa y và Hàn Ninh Cẩn lại sẽ có một ngày phát triển đến trình độ không thể chịu đựng được nhau như thế.
Một đêm của gái *** còn có lợi nhuận đến mấy trăm khối, y rõ ràng so với giá trị của gái *** còn cao hơn nhiều, chỉ một đêm của y liền có thể lợi được mạng sống của một người, thật con mẹ nó quá lời mà.
Cũng có lẽ vì nguyên nhân đang phát sốt, mà đầu óc của Lâm Dực thiệt tình không xài được chút nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]