Kéo vali, Lâm Dực đứng ở bên đường ngu ngơ hồi lâu, lâu đến mức không tự giác hắt hơi một cái, rốt cục mới ý thức được có bông tuyết rơi lên chóp mũi mình.
Sờ sờ chóp mũi, Lâm Dực vuốt ve một tầng tuyết mỏng trên đầu, vươn tay ngăn cản một chiếc xe taxi.
Xe của y vẫn còn đang đỗ ở dưới nhà Ôn Kỳ, chỉ là lúc rời đi đã quên cầm theo chìa khóa xe.
Ngồi vào hàng ghế sau xe taxi, Lâm Dực có chút thất thần nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, trên màn hình là tấm ảnh mà y đã lén chụp thừa dịp Ôn Kỳ ngủ say, y lúc ấy đã suy nghĩ vạn nhất về sau có tách ra, mình tối thiểu còn có một chút gì đó để tưởng niệm hắn, nhưng y thiệt tình chỉ là tưởng tượng như vậy, căn bản chưa có chuẩn bị tốt tâm lý tách khỏi đối phương.
Khẽ thở dài, Lâm Dực cảm giác mình càng già càng mẹ nó khác người à.
Đinh!
Điện thoại bỗng nhiên chấn động, Lâm Dực trừng to mắt, tin nhắn?
—— những gì anh thiếu nợ tôi, tôi sẽ đòi lại từng thứ từng thứ một.
“…” Lâm Dực nhíu mày, không hề nghi ngờ, tin nhắn này là do Hàn Ninh Cẩn gửi đến.
Nhưng cho đến cuối cùng, Lâm Dực vẫn không hiểu nổi Hàn Ninh Cẩn đến tột cùng muốn làm cái gì nữa.
Xe dừng ở dưới khu chung cư, Lâm Dực cũng không muốn suy diễn gì, cho dù đã trải qua những chuyện trước kia, y vẫn như cũ tin tưởng bản chất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-lo-phu-phu/2380360/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.