Chờ sau khi hoàn thành tất cả những hoạt động chào mừng Quốc Khánh tại trường, Lâm Dực cuối cùng đã có thể rãnh rổi được vài ngày.
Buổi sáng cuối tuần, Lâm Dực chở tiểu nha đầu đứng chờ ở dưới nhà Ôn Kỳ, như những gì đã bàn vào đêm hôm trước, nếu thời tiết hôm nay tốt thì hai người sẽ mang đám nhỏ ra ngoài chơi một chút.
Không hề nghi ngờ, Lâm Dực không có ý định sẽ đem chuyện Ôn Minh đi tìm mình nói cho Ôn Kỳ biết, y chỉ lặng lẽ đem cái túi nhỏ kia giao cho Tần An vào hôm sau, để cho hắn thông qua người quen tại bệnh viện âm thầm kiểm nghiệm hàm lượng các chất hóa học trong đó, chờ sau khi có kết quả y sẽ lại suy nghĩ đến các bước tiếp theo.
Sau nửa giờ, Lâm Dực đã lái xe đến quảng trường ở trung tâm thành phố, nơi mà tiểu nha đầu đã ồn ào la hét mấy ngày qua đòi tới cho bồ câu ăn.
Mỗi đứa cầm một ít thức ăn cho chim phóng đi, vài giây sâu, hai đứa nhỏ đã ngồi chồm hổm trên mặt đất chơi đến thập phần vui vẻ, liền ngay cả việc cấu véo nhau hằng ngay cũng quên mất.
Lâm Dực ngồi xổm bên người tiểu nha đầu cùng nhóc cho chim ăn trong chốc lát, tâm tình đặc biệt khoan khoái dễ chịu, y đặc biệt rất thích cái cảm giác này, giống như vợ chồng son vậy, nếu là thật thì còn tốt biết bao nhiêu.
Nghĩ như vậy, Lâm Dực quay đầu lại nhìn nhìn, chỉ thấy Ôn Kỳ đang ngồi ở trên ghế dài cách nơi này vài bước, thần sắc vô cùng chuyên chú mà đánh giá chính mình.
Đúng vậy, thần sắc cực kỳ chuyên chú, dù cho có bị ánh mắt của Lâm Dực bắt gặp, đôi mắt của hắn vẫn như trước không có chút dao động.
Nhưng Lâm Dực lại là người cúi đầu xuống, ho nhẹ một tiếng, đứng dậy đi qua.
“Luôn ở trong nhà sẽ không tốt với trẻ nhỏ,” ngồi xuống bên cạnh Ôn Kỳ, Lâm Dực lại phóng tầm mắt nhìn về hướng của hai đứa nhỏ, “Vài tuần trước tôi hơi bận rộn một chút, sau này nếu không phải lên lớp, tôi sẽ thường xuyên mang Ôn Lục ra ngoài hít thở không khí, hơn nữa, lúc anh ra ngoài đi làm bé ở nhà một mình cũng không an toàn cho lắm, kỳ thật Nam đại ca nhà tôi rất thích đứa nhỏ Ôn Lục này, không bằng —— “
“Không cần, cuối tuần tôi sẽ đưa nhóc quay lại nhà trẻ.” Ôn Kỳ cắt ngang lời y.
Lâm Dực ngẩn người, quay đầu: “… Sớm như vậy?”
Ôn Kỳ lại nhìn sang Lâm Dực, đáy mắt vậy mà lại mang thêm vài phần ý vị thâm trường, thẳng đến khi khóe mặt Lâm Dực run rẩy đến kéo căng không nổi nữa, hắn lúc này mới hừ một tiếng mở miệng: “Kỳ thật cũng không thể trốn mãi, chuyện bị tìm được chỉ là vấn đề sớm hay muộn.”
“… Ân.”
Thấp giọng đáp lời, Lâm Dực quay đầu đi, khó tránh khỏi có chút chột dạ, vội vàng tiếp tục nhìn về hướng hai đứa nhỏ. Cũng may, Ôn Kỳ không nói gì thêm nữa.
Mà hai người trầm mặc hết nửa ngày, Lâm Dực mới đưa tay sờ lên cái cằm, cũng không dám nhìn Ôn Kỳ, mắt tiếp tục hướng về phía trước, làm bộ tùy ý hỏi thăm: “Anh có muốn rời khỏi nơi này không?”
Lâm Dực không biết Ôn Kỳ khi biết được cha ruột mình vì nịnh bợ mấy tên giàu có mà hạ dược chính mình sẽ có tâm tình gì, y thật lòng không tưởng tượng ra nổi, y chỉ cảm thấy đau lòng, đau lòng Ôn Kỳ, cũng đau lòng Ôn Lục. Cho nên vô luận như thế nào, y tuyệt đối không muốn việc này phát sinh lần nữa. Chỉ tiếc y ngoại trừ có thể bảo chứng Ôn Minh trong thời gian kỳ hạn với mình, sẽ không làm hại Ôn Kỳ, còn những thứ khác, cái gì y cũng đều làm không được.
Loại cảm giác bất đắc dĩ tựa như chuyện bảy năm trước bị người nhà của Hàn Ninh Cẩn tìm tới cửa, vừa đấm vừa xoa ép buộc y ly khai Hàn Ninh Cẩn. Lâm Dực không phải nhân vật nam chính trong phim thần tượng không sợ trời không sợ đất, y chẳng qua chỉ là một người đàn ông thấp cổ bé họng trong cuộc sống sinh hoạt đời thường, việc duy nhất y có thể làm khi đối mặt với cường địch, chỉ có thể là thỏa hiệp.
Tựa như hiện tại, y có thể thay Ôn Kỳ nghĩ đến biện pháp tốt nhất để có thể phân rõ giới hạn cùng Ôn Minh, ngoại trừ việc rời khỏi nơi này thì chắc có lẽ chẳng còn cách nào khác.
Vượt ra ngoài ý định ban đầu, Ôn Kỳ vẫn không nói lời nào, mà ngay vào lúc Lâm Dực cho rằng hắn sẽ không trả lời mình, rồi định nói sang chuyện khác, Ôn Kỳ mới đột nhiên mở miệng.
“Chuyện rời đi…, tôi trước kia thật không có nghĩ tới, bất quá hiện tại ngẫm lại, coi như cũng là một biện pháp tốt.”
Lúc nói ra câu này, Ôn Kỳ vẫn một mực nhìn về nơi cách đó không xa, Lâm Dực nheo mắt lại, vài giây đồng hồ sau lại ho nhẹ nói: “Chờ một chút, tôi phải đi vệ sinh.”
Nói xong, Lâm Dực đứng dậy, giả vờ giả vịt mà tiến vào cửa hàng phía sau lưng.
———————————————-
Thiên can vật táo – Nguyên văn cả câu: Thiên can vật táo, tiểu tâm hỏa chúc (天干物燥,小心火烛). Cái này trong phim TQ hay được mấy bác gõ chiêng nói vào ban đêm ấy “Trời khô vật hạn, cẩn thận củi lửa”. Tác giả ở đây đã đổi củi lửa thành bạn Lâm Dực, để đề cao mức độ nguy hiểm của bạn ấy chăng? ^^
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]