Chương trước
Chương sau
Đứng ở một nơi có thể quan sát Long chi động, gia chủ nhà họ Tào vốn đang chờ đợi ở đây, lúc này nhìn thấy đám ông cụ đi tới, còn Tào Khả Nhu thì được bọn người bao quanh, không khỏi thắc mắc đầy đầu.
“Ba, sao mọi người lại đến đây?”
Ông cụ nhà họ Tào cười nói.
“Sao có thể không đến được, Khả Nhu lại quen biết với Sở Vĩnh Du, con cứ nói xem, đương nhiên là nhà họ Tào chúng ta phải đứng đây chào đón anh Sở trở về rồi.”
Cái gì chứ? Gia chủ nhà họ Tào trực tiếp rung động nói không nên lời, cửu đại gia tộc ở toàn bộ Cửu Long vực bởi vì chỉ có Văn Khả Hân nhà họ Văn quen biết với Sở Vĩnh Du, mối quan hệ còn không bình thường, đừng có nói là những gia tộc khác ghen tỵ tới cỡ nào, mà bây giờ nhà họ Tào của chúng ta lại còn có người quen biết?
“Khả Nhu, con thật sự quen anh Sở hả?”
Tào Khả Nhu không quen loại cảm giác bị mọi người vây quanh trở thành tiêu điểm như thế này, chỉ có thể gật đầu rồi nói.
“Dạ, chỉ có thể coi như là quen biết mà thôi, con có cứu mạng con nuôi anh ta.”
Gì!
Lúc nãy ở trong nhà Tào Khả Nhu không nói ra nguyên nhân, lúc này đám người nhà họ Tào nghe nói như vậy thì đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Má ơi, thế mà lại cứu mạng của con nuôi Sở Vĩnh Du, có mối quan hệ này, thế là không đơn giản rồi.
“Khả Hân, con có biết cô gái đó không?”
Văn Tông Miểu ở cách đó không xa nhíu nhíu mày, người nhà họ Tào không hề khiêm tốn chút nào, những người ở đây có ai mà không nghe thấy, lúc người khác ném ánh mắt ganh tị đến đó, đương nhiên là Văn Tông Miểu có chút khó chịu.
Dù sao thì Sở Vĩnh Du vẫn luôn tới lui với nhà họ Văn bọn họ, bây giờ nhìn thấy nhà họ Tào đột nhiên lại nhúng tay vào chuyện này...
“Không biết.”
Nhìn thoáng qua Tào Khả Nhu, Văn Khả Hân lắc đầu rồi lập tức nói.
“Nhưng mà đúng là Sở Vĩnh Du có một đứa con nuôi đang ở thành phố Ninh, con đoán chắc là cô gái này nói không sai đâu.”
Thở dài một hơi, Văn Tông Miểu nhìn về phía Long chi động.
“Thật là, cứ như vậy, nhà họ Văn của chúng ta lại có thêm một đối thủ cạnh tranh.”
Cùng lúc đó, trong vách tường cao bao phủ trùng động ở tây khu có mấy người lính đang canh giữ.
Bởi vì Sở Vĩnh Du đã nói là kỳ hạn mười năm, cho nên bây giờ ở trùng động không có võ giả cao thủ canh chừng, chỉ có mấy người lính đứng gác có tình huống gì thì sẽ truyền đạt ra ngoài.
Lúc này, có một bóng dáng vọt ra từ trong trùng động, nhưng mà mấy binh lính lại không có ai phát hiện ra.
Qua khoảng một tiếng đồng hồ, cánh cửa của tường cao mở ra, có mấy người bước ra.
“Nên đổi ca rồi, các người nghỉ ngơi đi.”
Cũng không có người nào nhận ra, trước khi cánh cửa đóng lại thì có một bóng dáng đã nhanh chóng lao ra ngoài.
Trên sa mạc cằn cỗi ở khu phía tây có một chiếc Toyota Cruiser được bao phủ bởi một màu đen đang lao vùn vụt.
“Điều tra rõ ràng chưa?”
Bên ghế lái phụ có một cậu thanh niên đang ngồi đó, đường nét cương cứng, trên mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt, đang đánh giá sa mạc ở bên ngoài cửa sổ, cho dù là đang nhìn sa mạc không có gì thay đổi, vậy mà cậu thanh niên này vẫn có thể nhìn rất say sưa.
Mà tài xế là một người đàn ông trung niên có ria mép.
“Cậu chủ, tôi đã điều tra tất cả các tình huống liên quan tới Sở Vĩnh Du rồi. Nhà của cậu ta ở biệt thự hồ tâm trong Vân Vụ Chi Hải ở huyện, vợ là Đồng Ý Yên, bây giờ đang chuẩn bị mở võ đấu ba, hai người có một đứa con gái, mỗi ngày đều đến nhà trẻ đi học. Ba mẹ của Sở Vĩnh Du hình như đã chết rất nhiều năm rồi, cậu ta là người của gia tộc Nam Cung ở Vân Kinh, nhưng mà hình như không có liên lạc gì với nhau.”
Người thanh niên gật đầu, cười nói.
“Làm không tệ nha, Sở Vĩnh Du à, là người sở hữu nhẫn Vũ Lam, nếu như Tôn Vô Cực tôi có thể giết anh ta, vậy thì tất nhiên sẽ được lưu danh muôn đời.”
Người đàn ông trung niên ở bên cạnh cũng vui mừng phấn khởi.
“Cậu chủ, ngài vì đại nghiệp cam nguyện bị gia tộc trục xuất, ngài vì muốn giết Sở Vĩnh Du, Lý Kim tôi phục sát đất.”
Nụ cười của Tôn Vô Cực lại càng sâu hơn mấy phần.
“Chỉ cần có thể giết chết Sở Vĩnh Du, tất cả những phản ứng đều đáng giá, Huyền Hoàng Tinh không có cách nào ra tay, chỉ là trái đất, tôi xem xem Sở Vĩnh Du còn có thể không chết à.”
“Nói tiếp đi.”
Lúc này, người đàn ông trung niên tên Lý Kim mới trầm giọng nói.
“Cậu chủ, hiện tại ở bên cạnh Sở Vĩnh Du có Khổng Lưu của gia tộc Khổng thị bảo vệ cẩn thận, đây chính là phiền toái lớn nhất.”
“Ừm, tôi biết chuyện này rồi, tôi không phải là đối thủ của Khổng Lưu, nhưng mà chẳng lẽ không có cách nào khác à? Ha ha, người quan trọng nhất của Sở Vĩnh Du còn có ai, chính là người quan trọng đến nỗi mà anh ta không tiếc hi sinh mạng mình.”
Suy nghĩ một hồi, Lý Kim nói.
“Vậy thì có lẽ là vợ Đồng Ý Yên của anh ta, cùng với đứa con gái Sở Hữu Hữu, thông qua tin tức mà tôi tìm hiểu được, mức độ quan trọng của hai người này đối với cậu ta là giống như nhau, nhưng mà đám người gia tộc Khổng thị là Khổng Lưu mang đến đây đang âm thầm bảo vệ hai mẹ con này, cậu chủ xem xem..."
Nghe thấy điều này, Tôn Vô Cực cười cười.
“Đám người mà Khổng Lưu mang đến đây tôi có thể xử lý được, chỉ có một mình tôi có thể đánh thắng, đến tỉnh thành trước đi, tôi muốn quan sát một chút.”
“Dạ vâng.”
Ngày ngày trôi qua, trên tầng cao nhất của Long Môn ở Cửu Long vực, Khổng Lưu và đại trưởng lão nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đã chín ngày rồi.”
Nghe thấy lời nói của Khổng Lưu, đại trưởng lão cười nói.
“Khổng huynh không cần phải lo lắng đâu, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì chắc chắn Sở Vĩnh Du sẽ chờ đủ chín ngày chín đêm, đạt đến hai con số chín mới được.”
Đại trưởng lão vô cùng vui vẻ, chỉ có thể đạt đến hai con số chín thì cảnh giới mới của Sở Vĩnh Du mới có thể xem như đạt đến hoàn mỹ nhất, bọn họ cũng có thể yên tâm đột phá.
Đã bỏ lỡ hóa Long Cảnh, thế thì không thể bỏ lỡ cảnh giới tiếp theo được, nếu không thì một khả năng nhỏ nhoi để có thể tiếp tục được tăng cấp cũng sẽ bị tước đoạt.
Trong mắt của Khổng Lưu cũng có ánh sáng lấp lóe, sự trưởng thành của thiếu chủ thật sự xứng đáng với danh hiệu chủ nhân nhẫn Vũ Lam, như thế này là không có gì tốt hơn nữa.
Một đêm qua đi, lúc sáng sớm mặt trời bắt đầu bao phủ trái đất.
Tất cả mọi người đều hoan hô, bởi vì cuối cùng Sở Vĩnh Du cũng đã bước ra khỏi Long chi động.
Điều này đại biểu một cảnh giới mới hoàn toàn lại xuất hiện, càng đại biểu con đường võ giả của nước R được mở rộng thêm một lần nữa, chắc chắn là chuyện vui để mọi người ăn mừng.
“Khả Nhu, cháu nhanh đi lên đi.”
Vẫn là chỗ đó, Sở Vĩnh Du được bọn người đại trưởng lão vây quanh, lúc này người nhà họ Tào lại đẩy đẩy Tào Khả Nhu đi lên.
Nếu như bình thường thì Tào Khả Nhu thật sự rất chán ghét loại phương thức này, nhưng mà bởi vì có thể để cho gia tộc mình có cuộc sống tốt hơn, cô ta chỉ có thể kiên trì bước tới.
“Sở Vĩnh Du.”
Ba chữ này vừa mới thốt ra, bọn người đại trưởng lão và Khổng Lưu đang cười cười nói nói với Sở Vĩnh Du lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Tào Khả Nhu thì cũng kinh ngạc.
“Tào Khả Nhu, cô cũng đến Cửu Long vực rồi?”
Một tiếng chào hỏi này vừa mới cất lên, trên mặt của đám người nhà họ Tào đều lộ ra nụ cười, bởi vì Tào Khả Nhu thực sự quen biết với Sở Vĩnh Du.
“Đúng vậy, tôi đến mấy ngày rồi, đến gia tộc lấy chút đồ.”
Gật đầu, Sở Vĩnh Du không nói gì nữa, anh lại nhìn đại trưởng lão.
“Chuyện này không nên chậm trễ, tôi phải nhanh chóng viết Đan Điền cảnh ra.”
Trái tim đặt ở trong nhà, đương nhiên Sở Vĩnh Du không muốn phải chờ lâu, mà thông qua câu nói của Sở Vĩnh Du mọi người đều đã biết cảnh giới hoàn toàn mới này có tên là Đan Điền cảnh, là cảnh giới trên long hóa cảnh.
Đúng lúc này, có một bóng người chạy như điên, cả khuôn mặt đều là vẻ lo lắng và đỏ rực. Truyện Khác
“Vĩnh Du.”
Nhìn thấy Văn Khả Hân với bộ dạng như thế, trong lòng của Sở Vĩnh Du có chút hồi hộp, một loại dự cảm không tốt trong nháy mắt lan tràn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.