Nghe thấy câu nói này, Sở Vĩnh Du không bình tĩnh được, vẻ mặt trở nên kích động.
Lúc đại trưởng lão đưa phong thư có chút ố vàng cho anh, hai tay của anh không kiềm chế được mà trở nên run rẩy.
“Sư phụ..."
Thì thầm một câu, chậm rãi mở bức thư ra, dòng chữ quen thuộc đập vào trong tầm mắt.
“Đệ tử, lúc con nhìn thấy lá thư này thì sư phụ đang ở Cửu Long vực nội vực, không sai, là sư phụ đã lừa con, bởi vì chỉ cần con đến Cửu Long vực thì vòng quay của thời đại tất nhiên sẽ để con điều tra ra những vấn đề liên quan đến Cửu Long vực nội vực, sư phụ đã trả lời, ha ha, chắc chắn là không biết, nhưng mà Cửu Long vực nội vực thật sự có tồn tại.”
“Sự tồn tại của nó đặc biệt đến mức con không có cách nào tưởng tượng được, thậm chí còn để con phải suy nghĩ nhiều hơn so với sự xuất hiện của trùng động, nhưng mà nó vẫn cứ luôn tồn tại, từ lúc nước R xuất hiện thì nó đã tồn tại rồi, nhớ kỹ, đừng đến tìm sư phụ, mãi mãi cũng đừng tìm.”
Đọc mấy chữ cuối cùng, mắt của Sở Vĩnh Du đã rơi đầy nước mắt.
“Sư phụ, người thật sự không tin đệ tử có thể xông vào Cửu Long vực nội vực để cứu người ư, thật sự không hề tin tưởng ư?”
Thật ra thì trong lòng của anh hiểu rõ không phải là sư phụ không tin tưởng mình, mà là không muốn mình đặt bản thân và nguy hiểm.
Đột nhiên, Sở Vĩnh Du quỳ xuống với cửa sổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633551/chuong-729.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.