“Cái gì, là ai vậy?”
Vưu Hân Diễm gấp gáp, giọng nói ở đầu bên kia lại không nhanh không chậm.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng đó chính là kêu ông nội của cô mang theo món đồ lấy ra từ long mộ ở Cửu Long vực ra đây, nếu không thì ba của cô sẽ phải chết.”
“Địa chỉ là nhà máy gạch Phong Thông.”
Vưu Hân Diễm vội vàng nhìn Vưu Quốc Chương, cô ta nói.
“Ông nội ơi, ba của cháu xảy ra chuyện rồi, hình như... hình như là bị người ta bắt cóc.”
Cái gì? Dù sao thì Vưu Quốc Chương cũng là người trong giang hồ, tâm tính khá bình tĩnh, vỗ vỗ vào vỏ thuốc rồi nói.
“Bị bắt cóc?”
Chỉ hỏi một câu như thế, hình như là Vưu Quốc Chương cũng không quan tâm cho lắm, hoặc là nói không tin tưởng.
Vưu Hân Diễm sốt ruột.
“Ông nội, ông nhanh chóng nghĩ cách đi, người kia kêu ông mang theo món đồ mà ông lấy được từ long mộ ở Cửu Long vực để đi chuộc ba của cháu.”
Cái gì chứ?
Vưu Quốc Chương lập tức đứng phắt dậy, biểu cảm vô cùng kinh ngạc.
“Làm sao có thể!”
Sắc mặt của Sở Vĩnh Du đứng ở bên cạnh cũng khó coi, bởi vì anh đã nuốt cái thứ đó rồi, thế mà bây giờ lại bị người ta nhớ nhung?
“Vưu tiền bối, cái gì gọi là không có khả năng?”
Nhìn Sở Vĩnh Du, Vưu Quốc Chương nói.
“Kể từ khi bước chân vào thành phố, tôi đã không bước ra khỏi cánh cửa nông gia nhạc. Trước đó, con của tôi cùng với cháu gái Hân Diễm của tôi, chẳng có ai biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633541/chuong-719.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.