Quay đầu nhìn lại, là một người xinh đẹp tuyệt trần. Mặc một cái ống rộng màu trắng tinh khôi cùng với chiếc áo bó sát người hở rốn, làm tôm làm dáng người xinh đẹp. Gương mặt tuyệt đối là cái dạng chỉ cần bạn nhìn thì sẽ nhớ, ở một khía cạnh nào đó, Văn Khả Hân cũng không thể so sánh được với vẻ đẹp của người phụ nữ này. Vấn đề mấu chốt là người đến đây còn có gương mặt lạnh lùng, rõ ràng là sau khi nhìn thấy Tào Khả Nhu, trong mắt tản ra một loại nhiệt tình hoặc là nụ cười, nhưng mà trên mặt vẫn là vẻ lạnh lẽo, đủ để thấy đây là một cô gái lạnh lùng đủ tiêu chuẩn. Không khỏi làm Sở Vĩnh Du cảm thấy tò mò, hai người phụ nữ lạnh lùng lại có thể trở thành bạn bè của nhau, thật là hiếm thấy. “Lạc.” Tào Khả Nhu lên tiếng nói, Lạc Bân ở phía bên kia đã đi được một đoạn, dường như cũng nghe thấy tiếng gọi, này lúc này mới chạy chậm đi qua. “Chị ơi.” Lạc Bân đã gọi người phụ nữ vừa mới xuất hiện là chị, vậy thì đó là Lạc Thủy Y, là người mà Tào Khả Nhu vừa mới đề cập tới. “Cút về nhà đi, không cho phép ra khỏi nhà trong vòng một tuần.” Lạnh lùng nhìn thoáng qua Lạc Bân, Lạc Thủy Y không hề cho anh ta có thể diện, bởi vì lúc nãy nhìn thấy cảnh tượng Tào Khả Nhu nắm cổ của em trai cô ta rồi buông xuống, biết là chắc chắn thằng nhóc này đã gây ra chuyện rắc rối. Rất rõ ràng, Lạc Bân vô cùng sợ người chị gái này, vội vàng xám mặt chạy đi. “Khả Nhu, tôi xin lỗi nha, đứa em trai này của tôi đã bị ba mẹ làm hư rồi, có đôi khi sẽ làm ra chuyện sai sót, không nghĩ tới lần này lại gây chuyện với cậu.” “Cậu ta không có chọc phải tôi, mà là... Đang muốn giới thiệu, Tào Khả Nhu mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào Sở Vĩnh Du đã đi vào trong phòng bao kia, dù sao thì cô ta cũng là Võ Vương cửu bước, Sở Vĩnh Du đi hồi lúc nào, thế mà cô ta lại không phát hiện. “Là người bên cạnh cậu hả?” Trong mắt của Lạc Thủy Y xuất hiện vẻ tò mò, đương nhiên là cô ta cũng đã nhìn thấy Sở Vĩnh Du, dù sao thì Tào Khả Nhu là một người tâm tính kiêu ngạo, nhưng mà không phải là ai cũng có thể gọi là bạn. “Đúng vậy, về nói với em trai của cậu nếu như cậu ta còn dám trêu chọc người đó, tuyệt đối sẽ chết đấy!” Lời nói của Tào Khả Nhu làm Lạc Thủy Y giật mình, gật gật đầu, cũng không nói thêm cái gì nữa. Mười phút sau, Sở Vĩnh Du bước ra từ trong phòng một thân một mình, bọn người Tỉnh Dung muốn tiễn anh, đều bị anh từ chối. Đi thẳng một đường đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, lúc đi đến bên cạnh chiếc Brabus G800 của mình, Sở Vĩnh Du nhíu mày rồi nói. “Cô theo dõi tôi có chuyện gì không?” Vừa mới nói xong, ở phía sau một cái cột đá ở bên cạnh không xa liền có một người xuất hiện, đó chính là Lạc Thủy Y. “Quả nhiên anh không phải là người bình thường, chẳng trách lại có thể trở thành bạn với Tào Khả Nhu.” Sở Vĩnh Du nhìn thoáng qua Lạc Thủy Y, anh nói. “Nếu như không có việc gì, vậy thì thôi đi trước đây.” Lúc này, trong lòng của Lạc Thủy Y kinh ngạc đến cực hạn, tất cả các người đàn ông lần thứ nhất nhìn thấy cô ta, cho dù tâm tính có tốt đi nữa, dù có một lòng, dù có khống chế biểu cảm thì ánh mắt cũng có thể sinh ra một loại khác thường nào đó, hoặc là suy nghĩ. Nhưng mà, Sở Vĩnh Du lại quá bình thản, mình ở trong mắt của anh ta giống như là một người phụ nữ bình thường, đây là lần đầu tiên làm cô ta hoài nghi có phải là nhan sắc của mình đã biến đổi rồi không. “Theo dõi anh là do tôi sai, tôi chỉ muốn hỏi một câu, anh có chơi truyền nhân của rồng không?” . Truyện Khoa Huyễn Sở Vĩnh Du gật đầu. “Có chơi.” Mỉm cười, với một người xinh đẹp như là Lạc Thủy Y, lực sát thương của nụ cười này phải nói là vô cùng cường đại, hoặc là từ một khía cạnh nào đó mà nói, được gọi là vô cùng có sức hấp dẫn. Nhưng mà trong mắt của Sở Vĩnh Du cũng chỉ kinh diễm mà thôi, bởi vì đúng là Lạc Thủy Y rất đẹp. “Tôi là đường chủ của Mê Vụ các, bang phái đứng thứ ba trong truyền nhân của rồng, anh có thể gia nhập vào Mê Vụ các không, tôi có thể trực tiếp cho anh vị trí phó đường chủ.” “Không có hứng thú.” Trực tiếp từ chối, Sở Vĩnh Du lên xe, sau đó có một chuyện buồn bực xảy ra, chỉ nhìn thấy Lạc Thủy Y lại đứng ở đầu xe, hai tay khoanh trước ngực, một bộ dạng anh không đồng ý thì tôi sẽ không đi. Không có cách nào khác, Sở Vĩnh Du đành phải xuống xe, bất đắc dĩ nói. “Rốt cuộc là cô muốn làm cái gì?” Ánh mắt của Lạc Thủy Y rất gian xảo, nhưng mà sắc mặt vẫn lạnh lẽo như cũ. “Gia nhập vào Mê Vụ các làm phó đường chủ của tôi, Tào Khả Nhu có thể trở thành bạn bè với anh, vậy chắc chắn thực lực của anh không hề đơn giản, nhu cầu cấp bách hiện tại của tôi là tuyển người, có được không?” Lắc đầu, Sở Vĩnh Du thở dài. “Huyền Hoàng môn cũng không dám kêu tôi gia nhập, huống hồ chi là Mê Vụ các các người, tôi thật sự không có hứng thú đó, đắc tội rồi.” Nghe nói như thế, Lạc Thủy Y thầm than một tiếng không hay rồi, nhưng mà không đợi cô ta có bất kỳ phản ứng nào, cô ta đã bị Sở Vĩnh Du kéo qua bên hông xe, thân thể không thể cử động. “Ba mươi giây sau, cô có thể khôi phục lại quyền tự do hoạt động.” Để lại một câu nói, Sở Vĩnh Du lái xe đi khỏi. Quả nhiên là ba mươi giây vừa trôi qua, Lạc Thủy Y thật sự có thể động đậy, trong ánh mắt mang theo một tia không cam lòng, trông giống như là một đứa con nít mà dậm chân. “Hừ, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.” Lấy điện thoại di động ra, Lạc Thủy Y nói. “Điều tra một chiếc xe cho tôi, xe Brabus G800, biển số là..." Trở lại tỉnh thành, Sở Vĩnh Du không về nhà trước mà là đi đến nông gia nhạc do Vưu Quốc Chương mở. Lúc trước, Vưu Quốc Chương cho anh nước bọt của thần long nước R, cho dù có chiến đấu với yêu tôn thì cũng có thể có tác dụng vô cùng quan trọng, đã đồng ý là lúc đầu sẽ dạy cho Vưu Hân Diễm, nhưng mà không ngờ rằng con gái Hữu Hữu lại xảy ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng, nên bị kéo dài đến một năm trời. Lần này mọi chuyện đã được giải quyết hết rồi, cũng có thể bắt đầu chỉ bảo cho Vưu Hân Diễm tu luyện. Đến nông gia nhạc, mặc dù thời gian đã trôi qua một năm, nhưng mà không có bất cứ thay đổi nào. Vẫn không có khách, Vưu Quốc Chương cùng với Vưu Hân Diễm đang ngồi ở trong sân. Sự xuất hiện của Sở Vĩnh Du làm hai người bọn họ kinh ngạc đứng dậy. “Anh Sở.” “Cuối cùng, anh Sở cũng đã xuất hiện.” Gật đầu, Sở Vĩnh Du cười nói. “Thật sự xin lỗi, đột ngột xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên bị mất hết một năm trời, đã làm chậm trễ lời hứa hẹn khi trước.” Vưu Quốc Chương vội vàng khách khí, nói. “Không chậm trễ không chậm trễ đâu, trước khi anh Sở biến mất còn có thể căn dặn cho cô Phồn Hoa dạy bảo Hân Diễm, tôi đã cảm kích lắm rồi.” Phồn Hoa? Sở Vĩnh Du hoàn toàn không nghĩ tới điểm này, lúc đó Hữu Hữu đột nhiên xảy ra chuyện, làm sao anh có thể sắp xếp chuyện gì cho Vưu Hân Diễm, chỉ có thể nói là Phồn Hoa có lòng. “Không sai, anh Sở, bây giờ tôi đã là Tiên Thiên võ giả, hơn nữa nội lực chuyển hóa thành Tiên Thiên chi khí đã đạt đến lục thành rồi, những thứ này đều là nhờ lúc đó có chị Phồn Hoa đã chuẩn bị cho tôi năm nghìn hạt Long Mễ." Vưu Hân Diễm và Vưu Quốc Chương không hề nói dối, dựa vào bọn họ, nếu như muốn có được năm nghìn hạt Long Mễ, căn bản đây chính là người si nói mộng. “Ừm, sau này mỗi tuần tôi để có thể dạy cô một lần, có vấn đề gì thì cứ nói ra, tôi cũng sẽ dựa vào tiến độ hiện tại của cô mà tiến hành giảng dạy thích hợp.” Nghe thấy lời nói của Sở Vĩnh Du, Vưu Hân Diễm vô cùng vui vẻ, có Sở Vĩnh Du, sau này cô ta không cần phải những con đường quanh co nữa. “Cảm ơn anh Sở.” Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, là của ba Vưu Khôn gọi tới, vội vàng nhấn nghe, cô ta muốn nói tin tức Sở Vĩnh Du đã trở về cho ba mình biết. Nhưng mà âm thanh trong điện thoại truyền tới lại làm cho cô ngơ ngác tại chỗ. “Vưu Hân Diễm, bây giờ ba Vưu Khôn của cô đang ở trong tay chúng tôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]