Chương trước
Chương sau
Bạch Trảm căn bản không kịp phản ứng, thân thể bay ngược ra ngoài, lúc đang bay giữa không trung thì anh ta mới cảm nhận được loại cảm giác cứng ngắc đã biến mất, vội vàng lộn một vòng. Cho dù như vậy, sau khi hạ xuống cũng phải lui lại bảy tám bước mới có thể khó khăn ổn định thân hình.
Ngẩng đầu nhìn lên, mình lại bị một người thanh niên ôm theo đứa nhỏ ném ra ngoài, trong lòng có chút kinh hãi.
Phải biết dựa vào sự phân chia cảnh giới võ giả ở nước R, dù sao thì anh ta cũng tương đương với võ giả lục phẩm, vậy mà lại không có sức đánh trả?
“Bà xã.”
Ở bên kia ném Bạch Trảm ra ngoài, Sở Vĩnh Du tự nhiên trở về, lúc này nhìn Đồng Ý Yên trợn mắt há hốc mồm, anh mỉm cười thân thiết gọi một tiếng.
Những người còn lại nhìn thấy Bạch Trảm bị ném bay ra ngoài, hoảng sợ vội vàng chạy tới.
Đến bây giờ, Đồng Ý Yên mới kịp phản ứng lại, cô vội vàng nhào vào trong ngực Sở Vĩnh Du, giọt nước mắt lóng lánh rơi xuống giữa không trung, đại diện cho sự đau lòng và nhớ nhung rất rất nhiều trong một năm nay.
“Hữu Hữu... đã khỏe chưa?”
Cái ôm này không duy trì nổi một giây, hai tay của Đồng Ý Yên run rẩy vuốt ve gương mặt của Hữu Hữu đang ngủ say trong ngực.
“Đã khỏe rồi, con bé đang ngủ, hoàn toàn khỏe rồi, lần này sẽ không có bất cứ lo lắng gì nữa.”
Nhận được đáp án mà mình chờ đợi đã lâu, Đồng Ý Yên càng rơi nước mắt dữ dội hơn nữa, đây đều là nước mắt vui sướng và cảm giác áp lực đã được giải tỏa.
Ôm Hữu Hữu qua, Đồng Ý Yên hôn một cái lên mặt của cô bé, sau đó lại hôn lên mặt Sở Vĩnh Du, dịu dàng nói.
“Chồng à, anh vất vả rồi.”
“Không vất vả đâu, vì em và vì con, làm cái gì cũng đáng. Chúng ta vào nhà trước đi, có phải ba mẹ vẫn ở nhà không?”
Gật đầu, hai người đi vào trong biệt thự, thẳng cho đến khi cửa nhà đóng lại, Bạch Trảm ở bên kia vẫn còn đứng yên tại chỗ.
“Bạch đường chủ, chúng... chúng ta phải làm sao đây?”
Có thủ hạ mở miệng, sắc mặt của Bạch Trảm âm tình bất định.
“Đi trước đi, thực lực của người đàn ông đó không tầm thường, tôi không phải là đối thủ của anh ta. Nhưng mà đã trêu chọc Túy Ảnh môn chúng ta, môn chủ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, chắc chắn sẽ trút cơn giận này cho tôi.”
Trong biệt thự Hồ Tâm, Đồng Thế Tân và Tư Phu nhìn thấy Hữu Hữu, nghe thấy cô bé khỏe mạnh, bọn họ cũng nghẹn ngào không thôi. Nhưng mà dù sao thì cuối cùng vẫn là lúc vui vẻ, nếu không đối với xã hội hiện tại, mất đi đứa nhỏ, bị tổn thương, đã không còn là một gia đình hoàn hảo.
“Vĩnh Du, chắc chắn là con không được ăn ngon ở nơi chữa trị cho Hữu Hữu, để mẹ với ba con ra ngoài mua thức ăn nấu mấy món ăn cho con.”
“Cảm ơn mẹ.”
Nấu cơm cho Sở Vĩnh Du là thật, đương nhiên cũng có một nguyên nhân, đó chính là muốn Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên ở riêng với nhau, dù sao thì hai người đã chia xa một năm rồi.
Lúc này, Đồng Ý Yên ôm chặt Hữu Hữu ở trong ngực, căn bản không muốn buông ra, cô muốn lúc con gái tỉnh dậy thì có thể lập tức nhìn thấy cô.
“Bà xã à, toàn bộ quá trình Hữu Hữu đều ngủ say, cho nên bản thân con bé cũng không biết cái gì hết, chúng ta cứ coi như một năm nay không xảy ra chuyện gì đi, như thế này sẽ tốt hơn.”
Nhìn Sở Vĩnh Du, Đồng Ý Yên do dự một chút rồi mới nhẹ gật đầu.
“Được rồi, như thế này cũng tốt hơn cho con bé.”
“Đúng rồi vợ à, gần đây..."
Sở Vĩnh Du còn chưa hỏi xong, điện thoại để ở trên bàn cả một năm trời không khởi động đã sớm không còn pin, giờ lại đột nhiên vang lên làm cho anh cảm thấy kinh ngạc, dù sao thì cũng chỉ mới sạc điện mà thôi.
Đi qua nhìn xem, là một số điện thoại xa lạ, do dự một chút, vẫn là nghe máy.
“Vĩnh Du, ra ngoài một lát đi.”
Giọng nói này... nhìn cuộc gọi đã tắt máy, Sở Vĩnh Du nói với Đồng Ý Yên một câu rồi sau đó đi ra ngoài.
“Vợ, anh đi ra ngoài một chút nha, ở ngoài cửa ấy, lập tức quay lại thôi.”
Ra khỏi biệt thự, Sở Vĩnh Du nhìn thấy một bóng dáng đưa lưng về phía anh, người kia đang ngắm nhìn mặt hồ.
“Tiền bối.”
Anh lên tiếng, đối phương xoay người lại, là Đạo Không, lão đạo Phiền Vân Quan.
“Nhận được tin tức của sư phụ cậu mới biết là cậu trở về, bần đạo liền đến đây.”
Nhíu mày, Sở Vĩnh Du nói.
“Tiền bối đến đây là bởi vì tôn đế đó?”
Lúc trước không biết Đạo Không đã dùng cái gì lại khiến cho người đàn ông có thực lực thâm sâu không có cách nào tưởng tượng cho Sở Vĩnh Du kỳ hạn một năm.
“Không sai, mặc dù bần đạo không thể xem như là hiểu rõ vị tôn đế này, nhưng mà ông ta cũng đã làm theo những gì mình hứa, thời gian một năm dành cho cậu sẽ không vượt qua một phút. Theo đạo lý mà nói, ngày hôm nay ông ta phải xuất hiện lúc không giờ, nhưng mà bây giờ lại không có, trong này có ẩn tình gì, bận đạo cũng không biết.”
Nói là làm à? Sở Vĩnh Du vô cùng hoài nghi về điều này, nếu không thì tại sao cấp trên gia tộc Quang Thứ lại lật lọng.
“Cảm ơn tiền bối đã quan tâm, bây giờ chỉ cần ông ta xuất hiện, tôi đều sẽ đón chờ.”
Nghe nói như thế, nhìn biểu cảm của Sở Vĩnh Du, Đạo Không híp mắt lại.
“Xem ra, cậu đến đó, thời gian một năm cũng không để nó hoang phí, hình như là tiến bộ lên rất nhiều rồi.”
Gật đầu, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Không nói dối gì tiền bối, võ học ở trái đất chúng kém xa Huyền Hoàng Tinh cả nghìn dặm cũng không phải là khoa trương.”
Đạo Không bật cười lắc đầu, quay người bước từng bước đi ra bên ngoài, sau khi đi chín bước lại có một câu nói truyền đến.
“Cho dù đồ vật ở bên ngoài có tốt, cậu vẫn phải lựa chọn cẩn thận, cuối cùng con đường nào là chính xác, một khi đi nhầm, chắc chắn sẽ không thể quay đầu.”
Đương nhiên là Sở Vĩnh Du hiểu điểm này, không cần người khác phải phân trần.
Lúc muốn trở về biệt thự, đột nhiên có một chiếc xe Lexus xuất hiện ở phía đối diện, sau khi dừng lại, người xuất hiện làm trên mặt của Sở Vĩnh Du nở nụ cười.
“Anh... anh rể?”
Không sai, người bước xuống từ trên xe chính là Đồng Hiểu Tiêm và Tân Tằng, còn có Hà Tiểu Mông và Thượng Quan Yến Nhi, thậm chí cái tên Thượng Quan Vô Địch dở hơi cũng có mặt.
Rõ ràng là những người này đều biết chuyện của Sở Vĩnh Du và Hữu Hữu, cho nên lúc này nhìn thấy Sở Vĩnh Du sống sờ sờ xuất hiện trong tầm mắt, ai nấy cũng đều ngạc nhiên, không có cách nào tưởng tượng.
Lập tức kịp phản ứng lại, Đồng Hiểu Tiêm ném đồ đang cầm ở trong tay, khóc to chạy về phía bên này.
Lúc đầu Sở Vĩnh Du còn mỉm cười, bây giờ lại sửng sốt một trận, bởi vì tốc độ chạy của Đồng Hiểu Tiêm ít nhiều gì cũng có thực lực võ giả tứ phẩm, cái này... Đồng Hiểu Tiêm học võ từ lúc nào vậy?
Đang suy nghĩ, Đồng Hiểu Tiêm đã nhào vào trong ngực anh.
“Anh rể.”
Kích động kêu lên, Đồng Hiểu Tiêm vội vàng hỏi thêm.
“Hữu Hữu đâu rồi, anh rể, Hữu Hữu đã khỏe chưa?”
Nhìn ánh mắt mong đợi ấy, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Đã khỏe rồi, nếu nhưng chưa khỏe, anh có thể có mặt mũi về nhà? Đang ở trong nhà đó.”
Đồng Hiểu Tiêm lại chạy vào trong biệt thự, những người còn lại cũng chạy theo, bọn họ mồm năm miệng mười hỏi thăm.
Mời mọi người vào nhà, sau khi biết Hữu Hữu đã trị hết bệnh, đương nhiên ai nấy cũng cực kỳ vui mừng, bầu không khí nhộn nhịp hẳn lên.
Trò chuyện một hồi, Thượng Quan Vô Địch đột nhiên ngồi ở bên cạnh Sở Vĩnh Du, anh ta hỏi.
“Anh rể, mặc dù thực lực của anh cao siêu rồi, nhưng mà chắc là anh cũng chơi truyền nhân của rồng nhỉ? Anh tạo ra một bang phái đi, em là người đầu tiên gia nhập.”
Sở Vĩnh Du sững sờ, rốt cuộc mới hiểu được tất cả mọi chuyện, thật sự là mình có hơi cách biệt xã hội rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.