Thời gian trôi qua, một năm cứ trôi qua như thế. Một năm này đối với trái đất hoặc là đối với nước R mà nói là một sự thay đổi vô cùng lớn, năm nay đã phá vỡ nhận thức và thế giới quan của con người. Đầu tiên là sự xuất hiện của hồn khôi, là của quốc gia cung cấp, tất cả đều miễn phí, cảm giác hòa nhập vô cùng mạnh, hoàn toàn cảnh lập thể, thậm chí ngay cả cảm giác đau cũng có thể mô phỏng, lập tức liền hấp dẫn ánh mắt của những người từ mười tám tuổi đến bốn mươi tuổi. Mặc kệ là nhân viên, những người cày bừa trồng trọt, những người làm công ở nước ngoài, mỗi ngày chỉ cần bỏ thời gian một tiếng là đã tương đương với việc chơi game ròng rã trong vòng hai mươi bốn giờ. Cùng với việc cho ra mắt thuật chiến đấu tổng hợp toàn dân, mỗi người chơi đều kinh ngạc phát hiện nhân vật trong trò chơi học được bao nhiêu thì trong hiện thực đều có phản hồi giống y như thật. Khoảng thời gian đầu đương nhiên có người tăng cao võ thuật, cho nên xảy ra các vụ đánh nhau, phạm tội ngày càng tăng. Nhưng mà quốc gia đã sớm chuẩn bị về phương diện này, đội điều tra sự cố đặc biệt được mở rộng và bố trí binh lính, chỉ trong một tháng là đã có thể hoàn toàn đàn áp. Bây giờ tất cả mọi người đều rất trung thực, biết là cho dù mình có lợi hại hơn nữa thì ở trước mặt của quốc gia, đừng hòng có thể tạo nên gợn sóng. Sự xuất hiện của hồn khôi làm các quốc gia khác trên thế giới kinh ngạc không thể tin nổi, bọn họ vội vàng đều động nhân viên bắt đầu nghiên cứu, nhưng mà cuối cùng vẫn thất bại. Đầu tiên, một khi hồn khôi bị mang ra khỏi phạm vi lãnh thổ nước R thì sẽ tự động hủy, thứ hai là công nghệ đen vốn dĩ là của người ngoài hành tinh, các nhà khoa học cao cấp nước R có đồ vật hiện hành tiến hành nghiên cứu cũng rất chậm chạp, huống hồ gì là đám thầy bói xem voi bọn họ. Ngoại trừ cái đó ra, còn có một thứ, đó chính là động vật biến dị lần lượt xuất hiện trên trái đất, nhiều lần làm bị thương người khác. Sau khi có một vài con thậm chí biến dị còn trực tiếp chạy trốn vào rừng nguyên thủy, giống như là biết có con người sinh sống trên trái đất thì bọn nó sẽ phải chết. Những quốc gia khác bị tổn thất khá lớn, mà nước R bởi vì sự phát triển của thuật chiến đấu tổng hợp toàn dân, thật sự có hiệu quả. “Ròng rã một năm, Ý Yên, không phải lúc đó con nói một năm thôi à? Sao bây giờ vẫn không có tin tức nào vậy?” Trong khu biệt thự Vân Vụ Chi Hải ở tỉnh thành, Đồng Thế Tân nhìn con gái, cả gương mặt đều là vẻ lo lắng. “Ba, ba hỏi con, con cũng không biết, con lại càng lo lắng hơn, bây giờ chỉ có thể chờ đợi. Ngày hôm qua con mới gọi điện thoại cho lão Tần, ông ấy cũng đã nói bọn họ thật sự không có biện pháp gì hết.” Sau ba ngày nói tạm biệt nhau, lão Tần tự mình đến tỉnh thành thông báo với Đồng Ý Yên rằng một năm sau Sở Vĩnh Du sẽ đưa Hữu Hữu trở về, làm Đồng Ý Yên mong chờ không thôi. Cái gì là đáng sợ nhất, đó chính là chờ đợi mà không biết thời gian mới chính là đáng sợ nhất, bây giờ đã có kỳ hạn, ít nhất cũng xem như là có hi vọng. “Ôi, đứa nhỏ của tôi thật đáng thương.” Tư Phu lau nước mắt, đã một năm rồi không nhìn thấy cháu ngoại, bà đã cảm thấy giống như thiếu đi một cái gì đó. Mỗi ngày nằm mơ đều có thể mơ thấy gương mặt đáng yêu của Hữu Hữu, dáng vẻ ôm lấy cánh tay của bà mà làm nũng. Một năm này, nước mắt của bà thật sự rơi không ít. Lúc này, chuông cửa vang lên, Đồng Ý Yên chạy thẳng tới, lần nào cô cũng sẽ cảm thấy là chồng và con gái của mình trở về. Cửa mở ra, lại là Ngu Thư Di và Quan Phấn, hai người bọn họ mới kết hôn hơn nửa năm trước. “Ý Yên, xem tôi mua cái gì này?” Tính cách của Ngu Thư Di vẫn là thế, hai tay ôm theo một con heo Peppa to cao khoảng một mét. “Thư Di, cậu đây là..." Ngu Thư Di cười nói. “Không phải là cậu đã nói đợi một năm hả, đây đương nhiên là món quà tôi mua cho Hữu Hữu rồi, về phần Vĩnh Du, tôi chỉ cần mời cậu ấy uống rượu là được.” Há to miệng, Đồng Ý Yên buồn bã không biết nên nói cái gì, thấy như vậy, Ngu Thư Di đưa tay ôm lấy cô, hào phóng nói. “Ý Yên, cậu phải tin tưởng Vĩnh Du, cậu ấy đã nói một năm thì chắc chắn chính là một năm, muộn vài ngày hay vài tuần có là sao đâu chứ. Chỉ cần niềm tin trong lòng cậu chưa biến mất, chắc chắn bọn họ có thể bình an trở về, không phải sao?” Nghe thấy lời nói của Ngu Thư Di, Đồng Ý Yên sửng sốt một chút. Đúng vậy đó, là do mình quá mức hoảng hốt, mình phải nên tin tưởng Sở Vĩnh Du. “Đúng vậy, Thư Di, cảm ơn cậu, cậu vào nhà đi.” Nhưng mà Ngu Thư Di lại từ chối. “Không được đâu, Ý Yên, bọn họ trở về thì nhất định phải nói với tôi một tiếng, tôi và Quan Phấn đi trước đây.” Nguyên nhân hai người đi đều rất đơn giản, bởi vì phải về nhà chơi game. Bây giờ trong truyền nhân của rồng, bọn họ cũng đã gia nhập vào bang phái, cho nên là thành viên của bang phái thì sẽ được yêu cầu online vào một thời gian cố định, vậy thì thời gian xuất hiện trong trò chơi mới có thể đồng bộ. Hiện tại năng lực của Ngu Thư Di và Quan Phấn đã tương đương với võ giả tam phẩm. Mỗi ngày, chỉ cần bỏ ra một tiếng đồng hồ đã có thể rèn luyện sức khỏe, còn có thể sinh hoạt, không ảnh hưởng đến hiện thực, vậy tại sao lại không làm. Lên xe, Quan Phấn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó rồi hỏi. “Thư Di, em đã xem điều tra dân số quốc gia lần này chưa?” Ngu Thư Di lắc đầu. “Em chưa xem, gần đây em đang suy nghĩ về kỹ năng chiến đấu càng quét ngàn quân của cấp thứ ba trong thuật chiến đấu tổng hợp toàn dân, nhưng lại không nắm bắt được điểm quan trọng. Anh đã dạy em mấy lần, sao em cứ cảm thấy là mình không tìm thấy điểm đó, làm sao còn có thời gian xem chuyện khác.” Quan Phấn bất đắc dĩ, thuật chiến đấu tổng hợp toàn dân được chia làm chín cấp, mỗi một cấp đều có rất nhiều kỹ năng chiến đấu, có một vài thứ học rất dễ dàng, nhưng mà có một vài thứ thì vô cùng khó khăn, nếu như muốn qua cấp tiếp theo thì nhất định phải nắm bắt hoàn toàn, nếu không thì gần như không có khả năng. Mà kỹ năng chiến đấu "càn quét ngàn quân" là biểu hiện quan trọng để xem bạn có thể vào cấp bốn hay không, đến bây giờ Ngu Thư Di vẫn còn chưa học được. “Để anh dạy em thêm mấy lần, điều mà anh muốn nói là điều tra nhân khẩu lần này rất kỳ quái, những tỉnh lớn tăng thêm năm trăm nghìn người, tỉnh nhỏ cũng có hai trăm đến ba trăm nghìn người. Anh nói chứ nửa năm trước người tỉnh thành đột nhiên tăng nhiều như thế, nhưng mà hiện tại phía quan phương lại không đưa ra lời giải thích gì hết.” Ngu Thư Di ngồi ở bên cạnh cũng chỉ ồ lên một tiếng, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ chuyện khác. Cùng lúc đó, ở chỗ trùng động Tây Lân, Phong Thánh Vô Phong Tử đứng yên tại chỗ, bên cạnh là lão Tần. “Nhóm Võ Vương mới triệu tập sẽ đến trong ngày mai, kỳ hạn một năm cũng đã đến rồi, không ngờ tới Khổng Lưu nói là sự thật, một năm nay không có người nào đến tấn công.” Lão Tần cảm thán, một năm nay có thể nói trùng động là nơi an nhàn nhất. “Lão Tần, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, chờ Vĩnh Du trở về, tôi phải ra ngoài tìm một vài người để trao đổi vấn đề. Nếu như gặp những phần tử hiếu chiến như gia tộc Khổng thị, không cần người nhân bản đến thăm dò, vậy thì phòng tuyến sẽ bị phá hủy rất dễ dàng.” Nghe nói như vậy, biểu cảm của lão Tần cũng nghiêm túc, đúng là như thế, đánh giá của Phong Thánh đối với Khổng Lưu vô cùng cao, suy nghĩ như thế này cũng là đúng. “Cũng không biết lúc nào Vĩnh Du mới có thể trở về..." Đang nói chuyện, lão Tần và Phong Thánh đột nhiên mở to hai mắt nhìn vào trùng động, ở đó có một người chậm rãi bước tới. Sau khi nhìn rõ tất cả, hai người đều vui mừng kêu lên. “Vĩnh Du.” “Đồ nhi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]