“Xin lỗi.”
“Xin lỗi.”
Bảy người kịp phản ứng, lần lượt bắt đầu xếp hàng nói xin lỗi với Vưu Hân Diễm, sau đó vội vàng chạy đi. Trước khi đi, người cuối cùng còn quét trả tiền thanh toán, tổng cộng ba mươi triệu.
Vưu Hân Diễm mở to mắt, thật lâu sau mới phản ứng lại được, nhìn thấy Vưu Quốc Chương bước ra từ trong sân, không khỏi kinh ngạc nói.
“Ông nội, ông có nhìn thấy chưa, rốt cuộc Sở Vĩnh Du là ai vậy, chỉ dựa vào một cái tên mà đã khiến cho mấy người này khúm núm, cái này... cháu thật sự không hiểu.”
Vưu Quốc Chương cười nói.
“Đúng vậy, cũng chỉ là một cái tên mà thôi, nhưng mà cháu phải biết có một vài người khi mà nói tên của người đó ra thì họ kính như thần minh, ở Cửu Long Thành có một người tồn tại như thế này, ai cũng không dám nhắc tên của người đó, bởi vì người nào nói ra tên của người đó đều phải chết, Sở Vĩnh Du chỉ là người đó phiên bản thành phố mà thôi.”
Giờ phút này, Vưu Hân Diễm đột nhiên lại hạ quyết tâm gì đó, mình cũng muốn làm người như thế này.
“Hân Diễm, lần này đến Cửu Long Thành, cháu cần phải nhớ kỹ một chuyện, mặc kệ là có ai hỏi cháu có biết Vưu Quốc Chương không, cháu đều phải trả lời không biết, nếu không thì cháu sẽ phải gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng.”
Vưu Hân Diễm chậm chạp mãi không có câu trả lời cho câu nói này của Vưu Quốc Chương, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Buổi chiều ở cổng trường mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633434/chuong-613.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.