Nhìn thấy chuyện vẫn còn có thể thay đổi, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Nói nghe một chút thử xem.”
“Tôi có thể giới thiệu anh cho một trưởng lão có mối quan hệ rất tốt với gia tộc của tôi, Long Môn được tạo ra từ chín vị trưởng lão, bọn họ là những người cầm quyền tối cao, nếu như vị trưởng lão kia đồng ý, việc anh có tên trong chiến lực võ giả cửu phẩm đỉnh tiêm tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.”
Ít nhất thì hiện tại Sở Vĩnh Du không có lựa chọn.
“Được rồi, đến lúc đó gặp mặt một lần đi.”
Nhìn Sở Vĩnh Du, Văn Khả Hân cảm thán nói.
“Thật ra nếu như thân phận chiến thần nước R của anh vẫn còn, để đăng ký một cái, chỉ là chuyện của một câu nói mà thôi.”
Lời nói này hoàn toàn không sai, Cửu Long Thành có lợi hại hơn nữa, địa vị có cao siêu thế nào đi nữa, cuối cùng cũng không có khả năng áp đảo quốc gia.
Nhưng mà hiện tại Sở Vĩnh Du không phải là chiến thần.
“Không sao, đến lúc đó thử một chút.”
Nếu như không thành công, đương nhiên anh phải trả cho Vưu Quốc Chương một trăm hạt Long Mễ, chỉ cần cố gắng hết sức là được rồi.
Nói chuyện với Văn Khả Hân một hồi, Sở Vĩnh Du liền đi khỏi.
Lần trước không để lại phương thức liên lạc, anh chỉ có thể tự mình đến nông gia nhạc một chuyến.
Buổi trưa, Vưu Quốc Chương lái xe vào nông gia nhạc, ngày hôm nay có một nhóm khách vào ở, có tám người trẻ tuổi, lúc này đang dùng lò nướng nướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633433/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.