Câu nói này lại làm cho Sở Vĩnh Du nổi hứng, có điều nghĩ thôi cũng biết dòng tộc Nam Cung có địa vị như thế nào ở nước R, người gác cửa được chủ tịch tìm về, cho dù chỉ là người bình thường đi chăng nữa, được chủ tịch giúp đỡ đôi chút thì có thể phất lên trong nước Nhật cũng là chuyện thường tình.
Theo lời Nam Cung Vô Phong nói, đến Lý Phúc mà anh ta cũng không có tư cách liên lạc, mỗi con cháu có thiên phú võ học trong nhà họ Nam Cung mới có tư cách liên hệ, đây cũng là di huấn của chủ tịch nhà Nam Cung, tất nhiên Nam Cung Vô Phong không dám trái lời.
Bởi thế, chắc chắn anh ta không biết gì về cái chết của Lý Phúc.
Có thế hệ sau thì tốt hơn nhiều, dù gì vẫn tốt hơn chẳng có ai cả.
“Lý Quý không phải người bình thường, nói vậy nghĩa là sao?”
Vẻ kiêng kị thoáng hiện lên trong mắt người đàn ông trung niên.
“Không biết cậu Sở từng nghe nhắc đến Tầm Long Hội ở nước Nhật chưa?”
Sở Vĩnh Du còn chưa kịp phản ứng, Yamakawa Gin đã kinh ngạc bụm miệng, giọng nói của cô ta phát ra từ những kẽ ngón tay.
“Tầm Long Hội? Trời ạ! Lẽ nào Lý Quý đó có quan hệ với Tầm Long Hội hay sao?”
Người đàn ông trung niên cười khổ, ông ta chậm rãi lên tiếng.
“Đúng là vậy đó cô ba, bởi vậy chủ tịch đã ra lệnh không cho cô can thiệp vào chuyện này, còn ân cứu mệnh của cậu Sở, chủ tịch tình nguyện bồi thường bằng một trăm triệu đô la Mỹ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633413/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.