Sở Vĩnh Du vừa dứt lời, Cửu Tà đã xua tay nói.
“Tôi không đánh đâu, cậu có thể xem tôi là người thận trọng nhất, à không, là người lo lắng nhất trong thập đại Tà Tính, tôi không phải là đối thủ của cậu.”
Trước đây Cửu Tà vốn đã nghĩ như thế, nên lần trước mới liều lĩnh chạy trốn, cộng thêm lúc nãy Sở Vĩnh Du đã đánh chết Địa Sát Số 36, càng làm ông chắc chắn hơn.
Bởi vì ông muốn giết Địa Sát Số 36 cũng không thể nhẹ nhàng dùng hai đầu ngón tay như thế, hơn nữa còn không phóng Tiên Thiên Chi Khí, như vậy đã đủ chứng minh rồi.
Sở Vĩnh Du nghe ông nói vậy thì bật cười.
“Thật thú vị, tôi đã giết mấy Địa Sát, ai cũng cực kỳ kiêu ngạo, theo lý mà nói, lẽ ra thập đại Tà Tính phải kiêu ngạo hơn, nhưng ông lại cho tôi thấy mặt hiếm thấy.”
Cửu Tà lắc đầu nhìn Sở Vĩnh Du, sau một hồi ngẫm nghĩ, quả thật đây là mặt đầu tiên của ông.
“Nói thật, tôi cũng rất tò mò về cậu, một người từng bị Yêu Tà xem thường, lại từng bước trưởng thành đến mức cần phải cử thập đại Tà Tính ra tay, tôi luôn có trực giác, nếu một ngày nào đó, cậu tìm thẳng đến Yêu Tôn, tôi cũng không kinh ngạc.”
“Nói vậy là ông đã tình nguyện nói cho tôi biết một số bí mật của Yêu Tà? Chẳng hạn như đại bản doanh đang ở đâu?”
Cửu Tà nghe vậy thì sắc mặt trở nên trịnh trọng.
“Sở Vĩnh Du! Nơi đây có một thứ cực kỳ quan trọng với tôi, tôi phải lấy được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633238/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.