Chương trước
Chương sau
Biến mất!
Tất cả mọi thứ đều hoàn toàn biến mất.
Văn Trọng Châu giống như vạn quân mạnh mẽ, đạp trời mà đến, toàn bộ khí thế đột nhiên biến mất tăm, ngơ ngác đứng trên mặt đất cách Sở Vĩnh Du hơn năm mét, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Văn Khả Hân và chú Cửu trợn tròn mắt, nhất là Văn Khả Hân, đôi mắt to hút hồn người khác hình như đã to hơn rất nhiều.
“Sao thế? Chuyện gì đã xảy ra thế?”
Cô rất hiểu biết anh ba Văn Trọng Châu của cô, một khi chiến đầu thì sẽ biến thành động vật máu lạnh, không đạt được mục đích sẽ không buông tay, vậy bây giờ là thế nào? Phải giải thích thế nào? Đột nhiên thay đổi suy nghĩ, nể mặt cô sao? Hình như không thể nào.
“Không biết, chuyện này quá quỷ dị, cậu ba lại dừng tay? Cái này không giống tác phong của cậu ấy, hơn nữa cô chủ nhìn vẻ mặt của cậu ba xem, hình như không được đúng lắm.”
Mà Địa Sát Số 3 ở bên kia cũng đang ngơ ngác.
Mẹ nó! Nói như rồng leo làm như mèo mửa hả? Mẹ nó anh lấy khí thế lúc đánh tôi ra xem nào?
Bên phía hai đương sự, Sở Vĩnh Du cảm nhận được ngực nóng rát, lập tức tỉnh táo lại, thu lại toàn bộ sát khí, trong lòng cũng hơi ảo não, vẫn không thể nào khống chế hoàn toàn.
“Ông Tần, tôi hiểu rồi, yên tâm đi, tôi sẽ xử lý sạch sẽ.”
Cúp máy, trong lòng Sở Vĩnh Du vẫn không thể bình tĩnh lại, thì ra quốc gia đã chú ý đến đóa hoa màu xanh đậm mọc trên khu Tam Giác từ lâu, lén cử người hái một chút về nghiên cứu.
Mà ngay khi nãy đã nghiên cứu ra kết quả, kết quả đó thật sự làm người và thần đều giận sôi máu, cũng không thấy kinh ngạc vì sao Sở Vĩnh Du lại bùng nổ sát ý nồng nặc như thế.
Cất điện thoại, không để ý đến Văn Trọng Châu còn đang dại ra, Sở Vĩnh Du đi về phía Địa Sát Số 3.
Thấy vậy, Văn Khả Hân và chú Cửu khẽ động chân, xuất hiện trước người Văn Trọng Châu.
“Anh ba, anh bị sao vậy?”
“Anh… anh thua.”
Văn Trọng Châu nỉ non một câu, Văn Khả Hân và chú Cửu lập tức khiếp sợ.
Thua? Có ý gì? Còn chưa đánh nhau thì thua cái gì?
Sau khi tỉnh táo lại, Văn Trọng Châu đã biến mất tăm, Văn Khả Hân kinh ngạc nói.
“Chú Cửu, tôi… đầu óc của tôi vẫn còn chưa thông suốt được, anh ba của tôi nói câu đó rốt cuộc là có ý gì? Còn cả nhiệm vụ mà ba tôi giao cho anh ấy nữa, anh ấy cũng không hoàn thành sao?”
Chú Cửu thở dài.
“Cậu ba là võ sĩ, rõ ràng cái mà cậu ấy nói là thua đã đả kích rất lớn đến cậu ấy, làm gì còn nghĩ đến lệnh của ông chủ, cô chủ, cô…”
Do dự một lúc, Văn Khả Hân nói.
“Tôi mặc kệ, đó là ba ra lệnh cho anh ba chứ không phải ra lệnh cho tôi, tôi lại đây chỉ đến tính xem có thị trường tương lai hay không, có thể kiếm tiền không mà thôi.”
Chú Cửu cười khổ, con cháu trong gia tộc có tính cách khác nhau, có mục tiêu và mục đích riêng, ông cũng không tiện nói thêm cái gì.
Mà lúc này, Sở Vĩnh Du đã tóm cổ áo của Địa Sát Số 3 nhấc lên.
“Mau nói cho tôi biết tất cả thông tin về đóa hoa màu xanh đậm kia!”
Địa Sát Số 3 cười lạnh.
“Ha ha, tuy ông đây không biết sao anh lại có thể làm con quái vật kia sợ bỏ chạy, nhưng mà Sở Vĩnh Du, mẹ nó anh đừng mơ biết được bất cứ tin tức nào từ ông đây, ha ha, nhưng mà nhìn vẻ mặt của anh, chắc là đã biết được tác dụng của đóa hoa màu xanh đậm rồi đúng không, trâu bò lắm đúng không? Nếu thí nghiệm lâm sàn thành công, sản xuất số lượng rồi, thế giới này sẽ chào đón một lần thay đổi lớn.”
Ong!
Sát khí mãnh liệt tuôn ra, lập tức bao phủ Địa Sát Số 3.
Cắn chặt hàm răng, tâm trí của Địa Sát Số 3 cũng khá kiên định, mắt trợn trắng, không ngờ vẫn chưa hề cầu xin.
Nhưng cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, không duy trì được trạng thái này quá năm giây, đã sợ hãi.
“Tôi… Tôi nói.”
Thu sát khí lại, Địa Sát cảm thấy anh ta thật sự chỉ còn lại nửa cái mạng, đầu tiên là bị Văn Trọng Châu đánh bị thương nặng, bây giờ cả thể xác và tinh thần lại bị sát khí của Sở Vĩnh Du thử thách một lần, tinh khí thần đã biến mất hơn phân nửa.
“Cái… cái thứ ka, tôi chỉ biết hình như có thể chế tạo thành một loại thuốc có thể làm cho con người ta trở nên khát máu, còn những chuyện khác thì tôi không biết, đây là do ngài Yêu Tôn ra lệnh và…”
Nói đến chữ “và”, mặt Địa Sát Số 3 đột nhiên lộ ra vẻ đau khổ.
“Không đúng! Rõ ràng còn có ai nữa… Khoan đã, vì sao tôi không nhớ ra được, vì sao! A! Vì sao!”
Sở Vĩnh Du thầm nói không xong, nhưng chưa kịp ra tay, thất khiếu của Địa Sát Số 3 đã đổ máu chết tươi.
Bị Văn Trọng Châu đánh trọng thương, lại bị sát khí bao phủ, hơn nữa lúc nãy không biết vì sao hình như đã quên đi chuyện quá khứ hoặc chấp nhất nào đó, vào giây phút đó, đại não của Địa Sát Số 3 cuối cùng cũng chết máy.
“Giỏi cho một tên Yêu Tôn, kết hợp với Địa Sát Số 36 khôn khéo tài giỏi, chưa bao giờ để lộ tin tức chính xác gì, quả nhiên, vẫn là phải tìm được ông hoặc là mười đại Tà Tính mới được.”
Buông xác chết của Địa Sát Số 3 ra, Sở Vĩnh Du quay đầu nói với Văn Khả Hân vừa mới đến.
“Cô Văn xin đợi một lúc, có việc muốn làm phiền cô.”
Không đợi Văn Khả Hân trả lời, Sở Vĩnh Du đã biến mất, khi xuất hiện lại lần nữa, trên mỗi cánh tay đã xách theo một người bị thương nặng, trong đó đương nhiên có Mã Trạch.
“Làm phiền cô Văn đưa bọn họ về nước R chữa thương.”
Nói xong, Văn Khả Hân đột nhiên cười nói.
“Ủa? Anh tin tưởng tôi đến thế sao? Lúc nãy người tuyên bố muốn giết anh chính là anh ba ruột của tôi đó.”
“Làm ơn cô.”
Sở Vĩnh Du nói ra ba chữ ngắn gọn, lại làm Văn Khả Hân cảm nhận được sự tin tưởng trước giờ chưa bao giờ có, thu hồi vẻ tươi cười gật mạnh đầu nói.
“Được, cứ yên tâm giao cho tôi, bảo đảm về nước an toàn, chú Cửu.”
Chú Cửu bước ra một bước, Mã Trạch luôn cúi đầu không nói gì đột nhiên từ từ ngẩng đầu lên nhìn Sở Vĩnh Du nói.
“Thưa ngài, tôi…”
“Không sao, tôi không trách tội anh, mọi chuyện đợi vết thương lành rồi lại nói.”
Đi được vài bước, Văn Khả Hân đột nhiên xoay người, trên mặt lộ ra vẻ nghịch ngợm hiếm có, chớp mắt.
“Sở Vĩnh Du! Vậy có tính anh nợ Văn Khả Hân tôi một ân tình không?”
Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Tính.”
Bây giờ anh thật sự không rảnh để làm việc khác, còn phải hoàn thành việc ông Tần giao, mà nhiệm vụ này liên quan rất rộng, tuy Mã Trạch bị thương nặng nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng, trực giác nói cho anh, người phụ nữ Văn Khả Hân anh mới gặp mặt được vài lần này vẫn có thể tin được.
Nhìn bóng dáng đám chú Cửu biến mất, Sở Vĩnh Du lại lấy điện thoại ra, trong điện thoại đã gửi đến một tấm bản đồ định vị.
Nhìn diện tích khổng lồ bị đánh dấu ra, Sở Vĩnh Du hơi đau đầu, trong đầu nhớ lại những gì ông Tần nói.
Loại hoa màu xanh đậm này chỉ có thể dùng bạo lực mới phá hủy được, dùng lửa đốt hay dùng nước ngâm úng đều không có tác dụng gì, còn sẽ mọc lan ra thêm.
Bạo lực à, Sở Vĩnh Du lắc đầu, lắc người đi về phía khu đồng ruộng gần nhất.
Không lâu sau, anh đã đứng trước mặt một biển xanh sậm.
Hít thở sâu, lúc đang định vận dụng khí tiên thiên bắt đầu công việc phá hủy thì cái nhẫn màu lam nhạt trên tay anh đột nhiên sáng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.