Một số sinh vật sống về đêm dừng chân nghỉ lại ở Thần Cổ Môn thì bởi vì anh ta nói câu này mà bắt đầu chạy tán loạn, không lâu sau đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
Rõ ràng câu nói này rất bình thường, nó chẳng qua chỉ là một câu cảm thán mà thôi, không có chút uy hiếp nào vậy mà lại tạo ra kết quả này.
Ánh trăng chiếu xuống dưới, phản chiếu hai bóng người đang đứng trên đỉnh cung điện.
Nếu Sở Vĩnh Du ở đây thì nhất định sẽ kích động đến mức không nói nên lời, bởi vì hai người này, một người là người anh em tốt Tỉnh Vu Dịch của anh, người còn lại là Thanh Mai, cô ta chủ động đi cùng Tỉnh Vu Dịch vào tiến vào Thần Cổ.
Thở dài xong, Tỉnh Vu Dịch đột nhiên bá đạo kéo cổ người bên cạnh lại và lấp đầy nó bằng một nụ hôn nóng bỏng kéo dài mấy phút.
Vào lúc tách ra, trong mắt Tỉnh Vu Dịch chợt lóe lên một chút ý nghĩ xấu xa.
"Thanh Mai, tôi không ngờ có ngày tôi vẫn còn sống."
Thanh Mai ngượng ngùng gật đầu, nhưng lại vụt qua một chút lo lắng.
"Vu Dịch, chúng ta đi gặp Vĩnh Du trước hả?"
"Vĩnh Du?"
Vu Dịch khẽ cười, sau đó đột nhiên trở nên im lặng, anh ta nắm lấy tóc của Thanh Mai, vẻ mặt dữ tợn.
"Vĩnh Du? Gọi thân mật quá nhỉ, sao thế? Một mình tôi không phục vụ nổi cô hả, cô muốn anh em chúng tôi cùng phục cô sao?"
"Không... ý tôi không phải vậy."
Thanh Mai có chút sợ hãi, cô ta vội vàng giải thích, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633125/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.