Nghĩa trang Tây Sơn, Sở Vĩnh Du đứng trước bia mộ ba mẹ, cơ thể khẽ run rẩy.
Ngôi mộ đã bị đào ra, nắp quan tài bị ném sang một bên, mà thi thể của ba mẹ anh lại nằm trơ ra ở bên ngoài.
“Anh Sở, thực sự xin lỗi, đây là thất trách của nghĩa trang chúng tôi, đêm qua bảo vệ trực ca bị đánh ngất, camera giám sát cũng bị phá hỏng rồi.”
Nhân viên công tác của nghĩa trang Tây Sơn đứng bên cạnh nói, ánh mắt cũng hiện lên vẻ căm tức.
Tên táng tận lương tâm nào đã làm ra loại chuyện này chứ, đào mộ ba mẹ người ta ra, chuyện này so với thù giết ba mẹ càng không đáng được tha thứ.
“Mấy người có thể rời đi rồi.”
Sở Vĩnh Du lạnh lùng nói, sau đó anh nhảy xuống dưới, bắt đầu chỉnh lại thi thể của ba mẹ.
“Anh Sở, chúng tôi…”
“Cút!”
Mã Trạch đứng ở bên cạnh đã lâu phun ra một chữ, người kia sợ hãi vội chạy đi.
Nhìn Sở Vĩnh Du đang vô cùng cẩn thận ở phía dưới, Mã Trạch khó mà phát tiết nỗi bực bội trong lòng, khoảng thời gian gần đây đối với đại nhân mà nói quá là bất công rồi.
Đầu tiên là Hữu Hữu bị bắt, rồi Tỉnh Vu Dịch chết, sau đó mộ của ba mẹ lại bị người ta đào lên, việc này đã không thể dùng từ ngữ để hình dung nữa rồi.
Đậy lại nắp quan tài, Sở Vĩnh Du dùng chính đôi tay mình bốc đất ở bên cạnh để lấp mộ.
Mã Trạch nhìn mà đau lòng, do dự một hồi cũng muốn giúp đỡ, nhưng lại bị Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/632984/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.