Cô lấy hết can đảm nói:
"Em có muốn.. Sống chung với chị không?"
Yoru tiến gần chỗ cô, xoa xoa đầu cô khẽ cười, nói:
"Ừ, vậy cũng được, dù sao chẳng có nơi nào về, chi bằng để chị nuôi tôi một thời gian đi."
"Ai nuôi em."
Cô phản kháng.
"Ừ, không ai nuôi em, là em tự nuôi em, chỉ cần có chỗ ở là được."
Cô ngạc nhiên hỏi:
"Em.. đi làm thêm à?"
Yoru gật đầu.
"Chị nói đùa thôi, mai còn về bên ngoại làm đám tang nữa nên không biết chừng em có người nhận nuôi thì sao?"
Em ấy cần người giám hộ, không thể ở chung với cô được.
Em ấy vẫn nên là người nhận được điều kiện tốt hơn.
Yoru không trả lời.
Mine cũng không nói gì thêm, cô lặng lẽ nắm lấy tay Yoru rồi kéo đi. Yoru thấy lạ, vội hỏi:
"Đi đâu đấy?"
"Đi ăn."
"..."
Đi được một lúc, cô ghé vào một quán ăn gia đình dù cho Yoru phản kháng muốn mua đồ ăn trong cửa hàng tiện lợi nhưng cô nhất quyết không đồng ý vì cô chỉ muốn bù đắp cho nỗi buồn của em ấy.
Cô không muốn em ấy giống mình khi đó, bố mẹ mất, nhà cũng bị niên phong vì là hiệu trường vụ án, cảnh sát hỏi xong, một mình cô lang thang đi tìm chỗ ngủ, bụng đói meo nhưng chẳng có tiền mà mua đồ ăn. Cô muốn gọi cho bạn nhưng tự nhiên sợ lại làm phiền họ nên cô chỉ lẳng lặng đi vào một con hẻm nhỏ để tìm tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-la-toi-toi-la-ban/2980221/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.